Hai tuần lặng lẽ trôi qua, sau bao ngày miệt mài với khối kiến thức mới lạ khác hẳn khi còn học phổ thông tôi và thằng Cường lại đạp xe ra ra ngã tư Trường Chinh – Giải Phóng để bắt Xe Lam về quê (Khi đó chưa có xe bus như bây giờ. Các bạn từ 8x đời giữa đổ ngược có thể lên google sớt xem hình thù nó như thế nào). Chằng xe lên nóc xong đâu đó tôi và thằng Cường chui vào xe yên vị chỗ ngồi. Sắp được gặp em rồi mà sao vẫn thấy mong thế, quyển sổ em gửi cho tôi đã dầy lên rất nhiều bởi những lần mở ra mở vào liên tục của tôi. Muốn về thật nhanh nhưng không được, bởi phải chờ cho đến khi đủ khách lên xe thì bác tài mới đủ tiền xăng chạy về.
Xuống xe, trong lúc đạp xe từ đường cái về làng thằng Cường ngồi sau hỏi mình:
– Hôm nay có cần tao hẹn N-Anh trước không?
– Có chứ. He he.
– Tao bảo này. Mày đừng lên trần nhà tao, kẻo bố mẹ tao lại nghi ngờ hai đứa chúng mày. Mà tao chỉ cho mày chỗ này. Kín lắm.
– Chỗ nào?
– Vườn bên cạnh nhà tao ấy.
– Chỗ giáp với nhà N-Anh đấy á?
– Không, phía đằng cái nhà xí ấy. Tối om, chúng mày ngồi đấy thì tha hồ mà nói chuyện, không ai biết đâu. Mà cái N-Anh đi sang cũng tiện. Mày bảo nó chỉ cần đi tới cuối cái tường rào nhà nó, lách người một tí là sang được vườn nhà tao. Rồi men theo tường nhà phía sau nhà tao là sang được chỗ đấy.
– Ừ như thế cũng được đấy nhỉ. Nhưng mà, dm nhỡ bố mẹ mày ra đi ỉa thì chết tao.
– Nếu thấy bố mẹ tao từ nhà đi ra thì mày luồn ra sau đống rơm của bà tao mà ngồi. Nhìn thấy thế nào được. Mà chả bao giờ bố mẹ tao đi ỉa buổi tối cả.
– Ờ. Vậy để lát về nhà tao viết mấy chữ dặn N-Anh rồi mày đưa cho tao nhé.
– Ờ. Nhưng mà bố đéo được cái gì à?
– Dm, mày thích cái gì?
– Sang tuần lên HN mày rửa bát cả tuần cho tao là được.
– Dm, tưởng gì. Cứ ngoan đi. Thích lên cung trăng bố cũng chiều.
– Dm, Xuân Hùng mày nhớ đấy. Hè hè.
Về đầu làng thằng Cường vào nhà mình ngồi nói chuyện với bố mẹ mình một lúc, tiện thể chờ mình viết mấy chữ cho em rồi nó cầm thư và đạp xe về nhà.
Buổi tối, cơm nước xong theo kế hoạch mình cầm quyển sổ rồi đạp xe ra nhà Cường cứt chơi. Đến nơi mình vào nhà nó ngồi một lúc để bố mẹ nó kiểm tra xem tình hình ăn ở của hai thằng trên HN ra sao, rồi mình nói cho cháu xin ít giấy cháu đi ỉa. Bố thằng Cường nói “Cứ ra đấy mà ỉa, giấy bác vẫn dắt sẵn ở khe mấy viên ngói phía bên phải ấy, nhìn lên là thấy”. Mình dạ dạ vâng vâng rồi phi thằng ra vườn và ngồi dưới gốc mít đợi em. “Lần sau em cho…”, lần sau đây rồi N-Anh ơi.
…