Đánh Đồn Có Địch – Chương 50: Chap 49 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 50: Chap 49

Thả nòng bàn tay dọc xuống bụng em tôi từ từ dê xuống phía cạp quần. Chợt em như tỉnh giấc… khựng lại…

– Đừng anh.

Em tóm chặt tay tôi

– Anh yêu em.

– Nhưng… em sợ lắm. Ở đây… em sợ có người. Để lần sau, lần sau anh về… sang nhà anh Cường, không có ai… em cho.

Rồi em ngồi dậy và kéo tôi dậy theo. Bỗng tiếng Gà gáy trong thôn vọng ra làm em cuống quit đòi về.

– Anh ơi về thôi. 9h rồi.

Tôi tiếc nuối nên cố níu

– Ngồi thêm một lúc nữa đi… N-Anh.

– Thôi, em phải về qua xem chúng nó làm trại thế nào rồi. Với lại nhỡ mẹ em sang xem mà không thấy em ở đấy thì chết.

Em đứng trên đám cỏ chỉnh chang lại quần áo, đầu tóc rồi nhặt cuốn sổ lên và quay sang ôm tôi trìu mến.

– Anh viết nhiều thế.

– Ừ. Tại anh nhớ em.

Nghe tôi nói xong em ôm chặt hơn rồi ngửa mặt lên vít đầu tôi xuống…

– Anh ơi giờ về kiểu gì?

– Anh đưa em về đầu làng rồi em vào làng trước. Anh vào sau một lúc để mọi người đỡ để ý.

– Như thế được không? Thấy em đi một mình vào sợ người ta nghi ngờ.

– Em đi một mình chắc họ không để ý đâu.

– Ứ đâu. Em sợ lắm… Anh ơi, hay là chúng mình đi tắt lối giữa cánh đồng để về bến sông gần nhà em. Giờ này chắc chẳng còn ai đâu.

– Ừ, vậy cũng được.

Đêm trăng quê, trên con đường nhỏ vẳng lặng giữa cánh đồng, em bám chặt tay lặng lẽ theo tôi tìm lối về làng. Đến giữa cánh đồng tôi quay lại bảo em.

– N-Anh ơi, lên đây anh cõng em một đoạn.

– Hi hi. Được không?

– Được. Lên đây.

Em thích thú. Tôi khom lưng xuống để em chèo lên lưng tôi. Khẽ quàng hai tay qua vai, em ôm cổ tôi rồi cười khúc khích.

– Lúc nào mỏi tay phải bảo em để em xuống chứ đừng tự nhiên thả tay ra nhé. Hi hi.

– Ừ. Yên tâm.

Vừa đi em vừa hỏi tôi “mệt không, em nặng nhỉ…”. Đi được một đoạn tôi xốc em lên rồi luồn cánh đang đỡ hai khuỷu chân em ra phía sau và bợ lấy mông em. Chưa bao giờ gần thế này… Không ngờ cặp mông tròn trịa tôi đi phía sau nhìn trộm hôm nào giờ đây đã nằm gọn trong tay tôi. Một thoáng làm em giật mình nhưng em không nói gì cả. Tôi đưa mười ngón tay mình sát lại với nhau, đây rồi… mu em gồ lên ép chặt tay tôi.

– Anh…

– Sao thế…

– Cẩn thận em ngã bây giờ.

Tôi từ từ tách hai bàn tay ra xa rồi lại đi tiếp. Em im lặng. Đi được một đoạn mười ngón tay tôi lại tìm đến nhau rồi hai ngón trỏ cong lên gãi nhẹ… Mu em cao quá. Tim tôi trống giục liên hồi. Ước gì… em thuộc về tôi.

Giật mình em nhỏn hẳn người lên…

– Anh…

– Ừ…

Tôi dịch hai bàn tay ra bợ lại mông em.

– Đúng rồi… như thế.

– Hì hì.

Về đến cuối làng, chỉ vài bước nữa là đến nhà em, tôi thả em xuống. Em cầm lấy tay tôi rồi bóp mạnh.

– Anh hư lắm. Người ta…

Phải chăng… “Người ta… ướt hết rồi kìa!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.