Đánh Đồn Có Địch – Chương 49: Chap 48 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 49: Chap 48

Chào mọi người mình đi ra đầu làng rồi đứng dưới chân đê đợi em. Hai mươi phút sau thằng Cường chở em ra bằng xe đạp, đến gần đó nó thả em xuống rồi quay xe đi vào làng.

“Đêm hôm nay trăng sáng ngập làng thôn, trăng mấy mùa chưa tròn……”. Dưới chân đê… “trăng chênh chênh hai mái đầu nghiêng nghiêng, xây đắp mộng yên lành…” ……

– Anh nhớ em không? Sổ đâu, đưa đây em xem ghi nhiều không nào.

Cầm quyển sổ em lật nhanh từng trang. Chắc em chỉ đếm trang chứ không đọc (14 ngày thì mình viết tới 15 trang). Em vui lắm quay sang ôm mình.

– Anh ơi, ở đây liệu trong làng mình nhìn ra có thấy không anh nhỉ? Trăng sáng quá.

– Xa thế, chắc không thấy đâu. Anh nhớ N-Anh lắm, N-Anh ạ.

Mình kéo đầu em vào định hôn thì em ngăn lại:

– Từ từ em hỏi đã. Hi hi

– Sao thế?

– Lớp anh có nhiều con gái không?

– 1/3 lớp thôi.

– Xinh không?

– Anh không để ý.

– Thật không?

– Thật mà.

Rồi em quay sang ôm mình, ngửa mặt lên nhắm mắt lại và chờ đợi…

Đêm trăng thu tôi và em ôm nhau ngồi nghe gió hát. Những nụ hôn dài bất tận nối tiếp nhau như chẳng muốn dừng…

– Anh ơi.

– Ừ.

– Đừng bỏ em nhé.

Em khờ khạo lắm (Đã làm ăn gì đâu, bỏ sao được )). Thật lòng xa em là hình ảnh của em chiếm trọn suy nghĩ của mình. Yêu em còn không hết, bỏ em làm sao được.

– Em đừng lo. Anh yêu em… thật mà N-Anh.

– Vâng.

Rồi mình và em lại ôm nhau. Không kìm nén được cảm xúc sau những nụ hôn sâu và cả vẻ đẹp trắng trong của em, người gái quê… mình đưa tay áp xuống bụng em rồi luồn sâu vào chiếc áo lót. Em đưa tay xuống giữ tay mình lại.

– Đừng anh.

– Anh yêu em. Anh nhớ em lắm. Một lần này thôi.

Em thả tay mình ra, hơi thở em dồn dập, gấp gáp có phần sợ sệt. Nhưng rồi có lẽ cảm giác đó trong em cũng nhanh chóng qua đi khi mình lại tiếp tục hôn em miệt mài và mãnh liệt hơn.

Bàn tay mình ôm gọn ngực em. Đầu ti bé xíu cứng ngắc chọc vào nòng bàn tay mình… tuyệt diệu quá. Vừa hôn em mình vừa nhẹ nhàng mân mê núm vú, thả hồn vào những đê mê của lần đầu tiên được nếm trải dục tình… mình và em từ từ ngả xuống đám cỏ dưới chân đê. Áo em kéo lên, trăng thu rọi thẳng khoảng bụng trắng ngần… Khe rốn sâu hun hút… N-Anh ơi… Sao em đẹp thế…!

Đêm nay… sao sáng gà tàn canh…

Thả nòng bàn tay dọc xuống bụng em mình từ từ dê xuống phía cạp quần. Chợt em như tỉnh giấc… khựng lại…

– Đừng anh.

Em tóm chặt tay mình

– Anh yêu em.

– Nhưng… em sợ lắm. Ở đây… em sợ có người. Để lần sau, lần sau anh về… sang nhà anh Cường, không có ai… em cho.

Đường hoa vẫn chưa mở lối…. Lần sau……………………………………….. sao dài quá!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.