Đánh Đồn Có Địch – Chương 48: Chap 47 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 48: Chap 47

Sáng hôm sau tôi và thằng Cường cùng hai bậc phụ huynh lên trường làm thủ tục nhập học rồi đi tìm nhà trọ luôn. Sau khi ổn định chỗ ăn ở của tôi và nó tất cả bốn người lại về quê, vì theo lịch học thì phải hơn một tuần nữa việc học tập của tôi và nó mới chính thức bắt đầu.

Thời gian này em đã vào học chính nên tôi ít có cơ hội gặp em hơn. Một tuần ở nhà tôi cũng chỉ được gặp em đúng một lần vào tối Thứ 7 trước khi lên HN vào buổi chiều hôm sau. Tối hôm đó tôi và em ngồi với nhau nhưng chẳng nói được nhiều. Phần lớn thời gian hai đứa ngồi im lặng. Thỉnh thoảng quay sang hôn nhau mà chẳng nói gì. Có lẽ có một chút buồn vì sắp phải xa nhau. Em tặng tôi quyển sổ rồi nói rằng: “Khi nào anh nhớ nhà, nhớ em thì anh ghi vào. Em ở nhà cũng vậy, rồi khi nào anh về mình lại đổi sổ cho nhau đọc”.

Học xong hai tuần thì tôi và thằng Cường về quê. Thời gian này đã cận kề Rằm trung thu. Vì thế các em thiếu niên quê tôi tối thứ 7 nào cũng tập trung tại một nhà trong đội (các em thiếu niên được chia thành các chi đội theo từng khu vực trong làng) rồi tập tành múa hát để biểu diễn trong đêm rằm. Các anh chị thanh niên được phân công hỗ trợ các em. Và em được phân công phụ trách chi đội xóm em và Cường cứt.

Tối thứ 7 ăn cơm xong mẹ tôi bảo:

– Thằng Xuân sang nhà bác Y mà giúp chúng nó làm trại hè cho đội xóm mình. Tối nào cũng thấy chúng nó làm đến tận khuya, đùa nhau vui lắm.

Tôi vâng dạ rồi cầm cuốn sổ chuồn thẳng ra nhà thằng Cường. Ra đến nơi thì thấy nhà nó khá đông người, tôi hỏi nó đâu thì mẹ nó nói ăn cơm xong nó vừa sang nhà hàng xóm (bên trái nhà thằng Cường) (Còn nhà em ở bên hông phải nhà thằng Cường) làm trại giúp mấy đứa thiếu niên. Tôi liền đi sang đó luôn và gặp cả em ở đó.

Gặp tôi…, hai tuần rồi không gặp nhưng có lẽ vì có đông người nên em ngại thì phải. Em cúi gằm mặt xuống cầm lọ hồ dán rồi quấn mấy tờ giấy màu quanh cái cọc trại. Đã vậy bon trẻ con lại còn trêu “Chị N-Anh ơi, có anh Xuân đến giúp đội mình kìa…” làm em càng ngại ngùng hơn. Hai tuần không được gặp em, tôi nhớ lắm, đang tìm cơ hội nói nhỏ với em lát sang trần nhà thằng Cường thì thằng Cường hỏi tôi:

– Mày sang đây làm gì đấy? Theo dõi đội tao đấy hả. Lại còn cẩm cả quyển sổ nữa. Như kiểu huấn luyện viên đi theo dõi đối thủ thi đấu éi nhỉ.

Mình kéo thằng Cường ra một góc rồi nói nhỏ với nó.

– Tao sang nhà mày trước, lát mày nói với N-Anh tao chờ trên trần nhà mày nhé.

– Đéo được rồi, nay nhà tao có khách của bố tao. Mấy bác ấy ngủ ở tầng 2.

– Thế mày bảo N-Anh tao chờ ở đầu làng nhé. Chỗ từ đê đi xuống cánh đồng màu ấy.

– Ừ, mày đi ra trước đi rồi tao bảo cho.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.