“Khi hiểu lòng nhau thời gian gần gũi đã qua đi mất rồi. Nào còn những phút hái hoa vờn trăng suốt đêm chung tiếng cười…
Tôi bước theo tiếng gọi những người trai, tha thiết với tương lai. Vui xa ánh sáng phố phường xa người em nhỏ nên đường tòng chinh…”
Thằng Cường đỗ cả 3 trường với số điểm cao chót vót, còn tôi thì chỉ đỗ 2 trường với số điểm chỉ hơn điểm yêu cầu một chút xíu. Nhưng như thế cũng chẳng làm tôi bớt vui đi chút nào. Tôi vui lắm, em cũng vậy nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đen lay láy của em là một nỗi buồn khôn tả. Lá thư nào em cũng tâm sự với tôi rằng chỉ sợ sau này em không đỗ được đại học rồi chuyện của em và tôi sẽ lại đứt gánh giữa đường. Tôi đọc xong cũng buồn lắm nhưng vẫn cố động viên em cố gắng và hứa với em rằng sau này dù cho có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ phản bội em để yêu người khác.
Em bắt đầu vào năm học mới thì cũng là lúc tôi chuẩn bị làm thủ tục nhập trường. Tôi và em vẫn thư qua thư lại và tình cảm của hai đứa ngày một gắn bó hơn. Bắt đầu nghĩ đến tương lai và mơ ước. Nhưng mặc dù thế, tôi và em vẫn chỉ dừng lại ở những cái nắm tay vội vã trên trần nhà thằng Cường. Không hôn, không luôn cả những thứ khác.
Những ngày này, sáng nào cũng vậy, ngủ dậy là tôi ra cửa sổ đứng rồi nhìn xuống đường chờ em đi học qua. Em biết việc này (vì đã có lần tôi có tâm sự với em), vì thế đi qua nhà tôi em cố gắng đạp thật nhanh. Nhìn em lầm lũi một mình mà tôi thấy thương nhiều lắm và tiếc… ngày xưa trách sao mình không ngỏ…
Trước ngày lên trường làm thủ tục nhập học một hôm, buổi tối tôi cùng bố mẹ ra nhà thằng Cường bàn bạc với bố mẹ nó về việc tìm chỗ ở trọ cho hai thằng sao cho hợp lý. Sau một hồi tính toán bố mẹ tôi và bố mẹ nó đi đến quyết định sẽ thuê nhà ở trong khu Lê Trọng Tấn để tiện cho cả hai thằng đạp xe đi học. Xong xuôi bố tôi và bố thằng Cường đi mua bia hơi về uống còn tôi và thằng Cường lại lên trần ngồi chơi. 8 giờ thấy bố mẹ tôi về, thằng Cường nói với tôi:
– Tao sang gọi N-Anh sang đây chơi nhé.
– Ừ.
Một lúc sau em lên, còn thằng Cường chắc lại ngồi dưới cầu thang canh bố mẹ nó cho tôi.
Em vừa lên tôi liền kéo em ngồi xuống cùng tôi, nắm tay em rồi ôm em thật chặt. Em khẽ ngả đầu vào vai tôi rồi tựa vào thành trần. Em thì thầm.
– Mai anh đi học à?
– Ừ.
– Lên đấy anh học cố vào nhé.
– Em ở nhà cũng thế nhé.
– Vâng.
Không tính toán một hai, không căng thẳng cũng chẳng phải lấy hết can đảm gì cả. Mọi thứ tự nhiên đến lạ lùng, tôi và em cùng đưa môi vào nhau rồi nhắm mắt lại… Nụ hôn đầu đời vụng dại nhưng ngọt ngào và nhớ mãi đến tận bây giờ!