Giây phút căng thẳng nhất trong cuộc đời mình. Em N-Anh bước vào chào mấy người nhà thằng Cường rồi quay sang chào cha kia và nhìn mình mà chả nói gì. Mình ngồi im bất động đúng như kiểu chết lâm sàng. Mình cảm thấy nhà cửa quay quay. Còn tim thì đập mạnh cảm giác rách được cả cái túi áo ngực của mình. May sao Cường cứt nó vớt mình lên.
– Lên trần đi Xuân ơi.
– Ờ. Đi.
Mình theo thằng Cường lên trần, lúc đi qua em N-Anh không quên nhìn em ấy một cái. Em N-Anh cũng đưa mắt nhìn mình…
“Hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xõa tóc ngồi bên thềm, thầm ước nhưng nào đâu dám nói…”
– Thằng kia ngứa dái thật. Từ chiều đến giờ sang nhà tao mấy lần.
Mình nghĩ chắc nó đang nhờ chị gái thằng Cường làm chân gỗ. Thế thì cũng căng thật. Mình vừa ngồi với thằng Cường vừa nghe ngóng tình hình dưới nhà. Một lúc sau thấy tiếng ba người dưới sân, mình với thằng Cường chạy ra lan can nhìn xuống thì thấy em N-Anh leo lên xe chị thằng Cường còn ông kia đi một mình rồi ba người đi đâu đó.
Mình thấy tủi thân và buồn vô hạn, còn Cường cứt thì lẩm bẩm.
– Dm, đi đéo gì mà nhanh thế. Mình chưa kịp chạy xuống gọi N-Anh lên đây.
Cả tối hôm đó mình chả nói gì. Cường cứt hiểu chuyện cũng ngồi im. Thi thoảng nó lại chạy ra lan can nhìn xuống sân nhà nó, chắc để xem chị nó về chưa.
– Dm, lát về tao phải nói với chị tao mới được.
Chắc nó đang cố tìm cách để động viên mình. Chứ thực tế thì…
Những ngày sau đó, chuyện với N-Anh tuy em vẫn chưa một lần nói gì với mình nhưng mình tự hiểu như thế là hết, có lẽ “khép tâm tư lại thôi…”. Buồn lắm.
Thế rồi tivi, đài báo bắt đầu đưa tin về chuyện thi cử của năm nay. Biết một số trường đã có kết quả Cường cứt và mình sốt ruột lắm. Tình hình này chắc không thể chờ đến khi có giấy báo hay không được rồi. Ngay tối hôm đó lên trần chơi Cường cứt bảo mình.
– Mai tao với mày đạp xe lên xem kết quả đê.
– Ờ, tao cũng sốt ruột quá. Bọn thằng OPQ chúng nó biết kết quả rồi đấy.
– Tao biết rồi, thế nên mới rủ mày. Mai đi nhé.
– Ừ.
– À, mày ngồi đây, tao sang gọi N-Anh sang đây chơi.
…
Dm, trong lúc thằng Cường sang gọi N-Anh mình đứng ở lan can nhìn xuống xem em N-Anh có sang không (nói thật lúc đó buồn thì buồn lắm nhưng vẫn chưa từ bỏ được ý định) thì cha kia lại đến. Mấy phút sau thì thằng Cường cùng em N-Anh đi vào rồi đi thẳng lên trên trần. Mình vui nhiều lắm.
– Anh Xuân…
– Ừ. (Run run)
– Hai anh biết kết quả chưa.
– Mai bọn anh mới đạp xe đi xem.
– Cho em đi với.
Mình thấy vui nhiều hơn. Nhưng đang vui thì chị gái thằng Cường và cha kia mò lên. Dm, cha này là thánh cản chứ không phải là loại chọc gậy bánh xe bình thường. Cường cứt chắc cũng thấy ngứa dái thay cho mình nên nó có vẻ rất bức xúc.
– Đi đâu cũng đi theo.
– May nói ai đấy thằng hấp này.
– Chị ấy chứ ai. Thiếu gì chỗ chơi, bọn em đang chơi thì mò lên đây làm gì. Xuân, N-Anh ơi, đi ăn kem đê.
– Vâng. (em N-Anh trả lời)
Vậy là… cơ hội của mình vẫn còn. Xuống cầu thang thằng Xuân đi trước, mình đi giữa, em đi sau cùng. Mình chỉ muốn đi chậm lại vài bậc để được đi gần em và hít lại cái mùi mà mình vẫn hằng ao ước… nhưng hôm nay không thấy mà chỉ thấy mùi thơm của xà bông.
Qua ngõ nhà em, em nói hai thằng mình đợi em một tẹo rồi em chạy vào nhà làm gì đó. Cường cứt bảo:
– Tiền anh cầm đây rồi N-Anh ơi.
– Không, đợi em một tẹo thôi.
Rồi ba đứa thong rong đi ra quán kem đầu làng. Đi đến đoạn đường hơi tối, lúc này thằng Cường đi trước, em đi giữa, còn mình đi sau cùng bỗng thấy em đi chậm sát lại với mình rồi rúi vào tay mình tờ giấy đã được cuộn tròn. Rồi em nói thầm: “Anh cất đi, em ngại không đưa cho anh Cường”.
…