Đánh Đồn Có Địch – Chương 43: Chap 42 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 43: Chap 42

– Kem đây.

Dm thằng Cường cứt. Tập trung mãi, đấu tranh mãi trong lòng, đúng lúc khí thế đang lên thì nó lại lù lù xuất hiện. Nản thật.

Ăn hết một que kem thì Đài tiếng nói VN của nhà ai đó vang lên nhạc hiệu “Tút… tút… tút…. bây giờ là 9 giờ”, có lẽ thấy cũng đã muộn nên em N-Anh chào hai thằng mình rồi đi về.

– Tao xem rồi Xuân ạ. Dm, mày đoán chuẩn phết.

– Cái gì?

– Hộp quà của thằng kia ấy. Thú nhồi bông.

Dm, tưởng gì. Ở trong là con cặc gì nhồi bông thì cũng không quan trọng bằng việc em N-Anh có nhận hay không. Mình là mình đang nghĩ giá như trên đường đi mua kem Cường cứt bị ngã vập mặt một phát thì có phải mình đã có thêm hàng chục phút để thổ lộ với em N-Anh rồi không. Và được hay không thì giờ này cũng đỡ phải day dứt, bồn chồn, thấp thỏm. Như thế mai lên HN ôn thi cũng thấy thỏa mái hơn.

Tối hôm đó về nhà nằm ngủ mà chằn chọc mãi không sao ngủ được. Mình cảm giác được rằng từ sau khi đi cạnh đủn giúp bố em xe lúa thì hình như tình cảm dành cho em trong mình lớn hơn, mãnh liệt hơn. Nó đã vượt qua cái giới hạn “thinh thích, mên mến” đơn thuần ban đầu. Trong mình bắt đầu xuất hiện cảm giác thèm được gặp lại cái hương vị lúc trưa, hương vị khi cánh mũi và vầng trán của em lấm tấm mồ hôi còn ngực áo em thì phập phồng lên xuống vì mệt nhọc. Rồi mình thấy thèm luôn cả cái cơ thể ấy của em. Yêu mất rồi.

Bật dậy khỏi giường ngủ, mình đi ra lại đi vào, đắn đo mãi mình quyết định vào bàn học giật một tờ giấy phê đúp ở giữa quyển vở rồi lấy bút viết thư cho em. “N-Anh ơi. Anh thích em. Thời gian vừa rồi xa nhà anh mới cảm nhận được điều đó…vv…vv…”, và cuối cùng là “Anh mong thư em!”

Sáng sớm hôm sau ngủ dậy mình định mang thư ra đưa cho thằng Cường để nó tìm cách đưa cho N-Anh giúp mình thì bố mẹ mình nói hai anh em tranh thủ lúc trời chưa nắng, bê chỗ thóc chiều qua mới tuốt ra mang lên trần để phơi. Nay đài báo nắng nóng 38 độ, chắc phơi một nắng là lỏ đổ bồ được luôn.

Cố gắng làm thật nhanh. Bê thóc lên trần rồi lấy bồ cào tãi ra đều đặn khắp mặt sân, xong đâu đó mình lấy xe đạp đi ra nhà thằng Cường để đưa thư. Hôm nay chủ nhật, bố mẹ thằng Cường đi công việc từ sớm, nên chỉ có một mình nó ở nhà. Thấy mình đưa cho lá thư Cường cứt nói:

– Hay để lát tao gọi nó sang đây.

– Thôi, lát tao còn phải chở rơm ra đường phơi nữa.

– Ờ. Thế chiều khoảng 4h thì ra nhà tao để bố tao lai hai thằng ra bến đò nhé.

– Ừ. Nhớ đưa cho tao nhé. Kín vào đấy.

– Rồi.

Cơm sáng xong mình và thằng em lại chở rơm ra đường phơi. Nói đến phơi rơm, bây giờ có khi nhiều bạn 9x (dù là ở quê) cũng không biết. Ngày xưa ở quê không có bếp ga, nên tuốt lúa xong là phải giữ lại rơm để còn đun nấu quanh năm. Ngày mùa đến là cả đoạn đường làng phủ kín rơm rạ. Trước cửa nhà ai nhà nấy phơi, chia nhau mỗi nhà một đoạn đường làng. Phơi xong mẻ nào mang về vườn ấp lại thành đống. Chờ hết mùa gom tất cả lại rồi đánh thành đống to, đủ đun đến tận mùa sau.

Cả buổi sáng ở nhà lúc thì lên trần đi thóc, lúc thì cầm gậy ra đường gẩy rơm mà lòng mình cứ thấp thỏm đợi chờ và hồi hộp mong ngóng bóng dán thằng Cường. Không biết Cường cứt đã đưa chưa. Không biết em N-Anh có nhận thư của mình hay không…

Gần giữa trưa mình đang gẩy rơm ngoài đường thì Cường cứt chạy vào nhà tìm mình. Thấy mình đang bận, nó đi thẳng lên gác nhà mình ngồi đợi.

– Không phải trông nhà à?

– Bố mẹ tao về rồi.

– Đưa chưa?

– Đưa rồi.

– N-Anh có nói gì không?

– Hỏi tao là của ai. Tao bảo là của mày, thế là nó cầm rồi giấu vào túi quần.

Thư đi rồi. Không biết bao giờ mới trở lại đây!!!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.