Đánh Đồn Có Địch – Chương 42: Chap 41 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 42: Chap 41

Cơm nước xong mình ngồi nói chuyện với bố mẹ một lúc về tình hình ôn luyện, ăn ở trên HN xong rồi xin phép hai cụ đi ra nhà thằng Cường chơi. Mình ra, cả nhà thằng Cường đang ăn cơm nên nó bảo mình lên gác ngồi chơi đợi nó ăn xong rồi đi.

Lên gác nhìn thấy hộp quà to vật vã để ở góc nhà mình đoán ngay đây chắc là hộp quà của cha kia gửi tặng em N-Anh. Dm, Hộp này lát nữa chắc mình với thằng Cường phải khiêng chứ chẳng đùa. So với bọc quà của mình và thằng Cường cứt thì… thôi, nói nữa lại thêm buồn. Nghèo cũng là một nỗi tủi.

Cơm xong Cường cứt chạy huỳnh huỵch lên gác rồi nói mình:

– Đi thôi.

– Ờ.

– À để tao kiểm tra lại cái thiệp xem còn kêu không đã.

Cường cứt cầm tấm thiệp rồi mở ra. Nhạc bài hép pi bớt đây tu diu kêu réo rắt. Bố thằng Cường đi ngang qua tầng hai chắc nghe thấy nên thò đầu vào trêu hai thằng bọn mình:

– Hai thằng chúng mày tặng cái N-Anh cái gì mà nghe cứ như tiếng còi lùi xe của mấy thằng xe ben chở cát ngoài bãi thế hả?

Cường cứt quay ra bảo bố nó:

– Bố chả hiểu gì về hạt nhân mà cứ thích nói chuyện.

Nghe vậy bố thằng Cường vào hẳn phòng và nói thêm:

– Đưa tao xem nào.

Cầm tấm thiệp bố thằng Cường lại mở ra, nhạc lại réo rắt vang lên. Cường cứt thấy thế nói:

– Thôi bố đưa đây cho con không có hết bin.

– Tao tưởng thế nào. Quả bin bé như cái mắt muỗi thế này à? Thế này thì con N-Anh nó mở ra 3 lần là hết bin. Sao hai thằng không mua thêm cái ắc quy mà tặng nó luôn, dùng cho lâu.

Nói xong bố Cường cứt đi lên trần ngồi hóng mát và không quên dặn hai thằng mình nhớ mang bọc quà mà bạn chị gái thằng Cường gửi cho em N-Anh sang luôn.

– Mày cầm bọc quà của ông kia đi. (Mình bảo thằng Cường)

– Kệ. Để đấy, nó thích thì phi về vác sang mà tặng. Tội đéo gì.

– Thôi, cầm đi.

– Dm, còn lâu. Mày thích thì đi mà cầm.

Hai thằng đùn đẩy nhau một lúc nó nhất quyết không chịu cầm. Cuối cùng mình đàng phải cầm đi. Chính xác là vác chứ không phải là cầm. Nói thật, mình thì mình chẳng ngại cái gì. Chỉ sợ ra ngõ dân làng nhìn thấy lại tưởng quà của mình rồi nghĩ thằng này mới ra ngoài được mấy ngày đã đú đởn chơi trội nọ kia… nói ra nói vào thì ngại lắm.

Sang nhà em N-Anh may sao không có bố mẹ em nhà. Hai thằng để hai bọc quà xuống cái đoản nhà em rồi ngồi vào bàn nghếch mắt lên xem tivi. Nhìn thấy mình và Cường cứt thằng bọc to, thằng bọc nhỏ chắc em N-Anh cũng không khỏi ngạc nhiên. Mặt đỏ như gấc và có phần ngượng ngịu, N-Anh rót nước cho hai thằng rồi quay sang nhìn bọc quà và hỏi:

– Anh Cường ơi… nay là ngày gì mà…?

Cường cứt ngồi cạnh mình lấy ngón tay cái dí vào đùi mình ra điều bảo mình “phát biểu đê” rồi quay sang nhìn mình (hồi hộp) chờ đợi. Lúc đó, nói thật mình cũng luống cuống và mất bình tĩnh lắm nhưng rồi cuối cùng cũng nói được cái câu đơn giản nhất.

– À… à… à…. Chúc mừng sinh nhật N-Anh nhé.

– Thứ 4 tuần sau mới là sn em mà.

– Hôm đấy… bọn anh không về được.

Em hơi bối rối nhưng đôi mắt lấp láy của em đã để lộ chút niềm vui ra ngoài. Chắc em nghĩ cái bọc to… hết cỡ kia là của mình. Còn hai thằng mình sau đó lại ngồi lù lù một đống xem tivi mà chả nói chả rằng gì. Cường cứt thì tính nó là như thế, it nói, thích xem vô tuyến (bất kể là chương trình gì). Còn mình thì vì ngại nên chả dám nói gì và cũng hồi hộp nữa nên gần như là bị á khẩu .

Ngồi thêm một lúc thì bố mẹ em về nên mình và thằng Cường cũng chào ra về luôn vì thật sự là khi đó thấy “ngại ngại sao ấy”. Nhớ mãi thời ngu ngơ…

Về nhà lên trần hai thằng ngồi đoán già đoán non xem trong hộp quà to vật vã của cha kia là cái gì. Dm… Có hai thằng với nhau không hiểu sao suy nghĩ của mình nó lại thoáng và thông suốt đến vậy. Cái gì cũng nghĩ ra được. Cái gì cũng dám nói, chỉ tiếc rằng thằng Cường nó lại không phải đối tượng của mình. Cuộc đời… nghịch lý thế đó.

Thằng Cường thì nói rằng hộp quà của cha kia to thế thì khả năng rất lớn là cái chăn. Mình thì bảo “tao nghi là thú nhồi bông”. Sau một hồi tranh luận hai thằng đi đến kết luận: “Dm, một là chăn, hai là thú nhồi bông. Nhưng to như thế thì chỉ có thể là chăn bông hoặc Đười ươi nhồi bông”. Sau đó ngồi cười nghiêng ngả với nhau.

Đang hào hứng thì bố thằng Cường lên tận nơi gọi hai thằng. Chắc ông gọi từ nãy nhưng hai thằng không nghe thấy vì mải nói chuyện.

– Hai thằng xuống dưới nhà con N-Anh nó bảo gì kìa.

– Bố bảo nó lên đây hộ con với.

Bố thằng Cường đi xuống. Mình nghĩ bụng, không biết em N-Anh tìm có việc gì. Hay là vừa xong hai thằng nói xấu ông kia, em ấy nghe thấy nên…

– Anh Cường, anh Xuân.

– Ừ.

– Mai hai anh lại đi à?

– Ừ.

– À anh Cường ơi. Em để hộp quà dưới kia, anh trả lại người ta tất cả giúp em nhé.

– Ừ. Thư em cũng nhét trong đó rồi chứ gì?

– Thư nào ạ? Em có thấy thư đâu anh. Em thấy mỗi tấm thiệp của người ta để trong hộp quà thôi. Em để cả thiệp ở trong đấy rồi.

Cường cứt ú ấ một lúc rồi vò đầu bứt tai. Chắc nó sực nhớ ra điều gì.

– Ôi thôi đúng rồi. Lá thư ông ấy gửi anh vẫn để trong ngăn bàn học của anh.

Nói rồi Cường cứt chạy xuống cầm lên đưa cho em N-Anh.

– Đây. Thư đây. Anh quên mất đấy.

– Thôi… anh trả lại họ giúp em luôn. Em chẳng đọc đâu.

Mình chợt thấy niềm vui le lói trong lòng. Niềm vui xấu tính. Vui trên thất bại của người khác. Nhưng sau này mới hiểu, trong nhiều tình huống cuộc đời như thế chưa hẳn đã là xấu. Bởi cuộc sống đôi khi có những tình huống là chiến đấu và giành giật tay đôi của chỉ giữa hai người. Anh thắng thì tôi thua, tôi thắng thì anh thua. Tôi không vui vì anh thất bại mà chỉ đơn giản là tôi vui vì thành công của tôi.

Cường cứt dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì nó vẫn luôn đứng về phía tôi. Vì thế nó luôn tạo điều kiện và ủng hộ những gì mà nó cho là có lợi cho tôi.

– Ừ. Em yên tâm. Cứ để đấy anh trả lại cho. Hai đứa ngồi đây tao chạy đi mua kem về ăn nhé.

– Mai anh lại đi ạ?

– Ừ. Em sắp đi học hè chưa? Năm nay ai chủ nhiệm?

– Cô T anh ạ.

– Thế thì thích rồi. Trường mình ai cũng thích cô ấy chủ nhiệm.

– Vầng, nhưng mà… năm nay đi học buồn chết.

– Sao thế?

….

– Chả còn anh và anh Cường đi cùng nữa.

Sau khi trút bỏ được gánh nặng và những nghĩ ngợi lăn tăn về cha kia (bạn chị gái thằng Cường) dường như mình có chút gì đó tự tin hơn thì phải. Lấy hết can đảm, mình quyết định sẽ liều thêm một lần nữa, cộng với suy nghĩ lúc đó nếu lỡ có không được thì mai mình cũng lên HN rồi. Thi xong mới về chắc cũng phải nửa tháng nữa. Nửa tháng mọi chuyện chắc cũng đỡ hơn. Thế là…

– N-Anh ơi…

– Dạ…!

– Kem đây

Dm thằng Cứt. Đã thắp hương cặc đâu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.