*Cái đồn thứ nhất: Cô bé vú to.
Ngày xưa trước khi thích em N-Anh mình đã thích một cô bé khác vú cực to, thích đến mức điên đảo. Nhưng cưa cẩm mãi không được, cũng chỉ tại cái đồn ấy khi đó đã có địch rồi. Nghĩ lại mới thấy, hồi đó mình không chỉ ngu mà còn cực kỳ nguy hiểm. Không biết có ai như mình không, khi mà mặc dù biết rất rõ rằng tối nào thằng (địch) kia cũng dẫn cô bé đó ra bờ đê gần làng mình để tâm sự và dù đã biết rõ rằng cô bé ấy cũng chả còn gì vậy mà mình vẫn cứ lao đầu vào. Lao vào đến trầy da tróc vẩy vậy mà vẫn cố tình lao tiếp. Viết thư tỏ tình không biết bao nhiêu lần và rồi lần nào cũng bị trả lại thư (Cô ấy còn không thèm mở thư ra đọc). Phải đến khi mình nhìn thấy cô ấy đứng ở hành lang lớp học xé nát lá thư của mình trước mặt không biết bao nhiêu người thì mình mới bắt đầu biết đau, tự ái và từ đó mình từ bỏ ý định tìm mọi cách để có được cô bé đó. Và cái đồn đầu tiên mình thất bại như thế. Thật đúng là ~:>!
*Cái đồn thứ 2: Em N-Anh (Cô giáo Tiếng Anh của mình bây giờ).
Cái đồn này cho đến tận bây giờ vẫn để lại cho mình rất nhiều cảm xúc. Mình Quen em theo kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén từ cách đây khoảng 15, 16 năm…
Thời gian đó nhà mình xây nhà, bởi căn nhà mà cụ mình để lại đã quá cũ kĩ và cứ mỗi khi trời mưa là trong nhà lại lõm bõm nước. Ban đầu bố mình nói cả nhà dọn vào nhà ông nội ở tạm cho đến lúc xây nhà xong thì dọn về nhà mới. Nhưng vào nhà ông bà ở được vài ngày mình bắt đầu thấy không ổn. Ban ngày thì chẳng vấn đề gì vì anh em mình thì đi học, còn bố mẹ mình (đôi khi thêm cả chú thím mình nữa) thì cùng nhau ra phụ giúp mấy bác thợ xây ngoài nhà mình nên trong nhà ông rất vắng vẻ và rộng rãi. Chuyện ăn uống sinh hoạt hàng ngày cũng không vấn đề gì vì bố mẹ mình và chú thím rất hòa thuận. Nhưng tối đến mới nảy sinh vấn đề. Ngôi nhà ngói ba gian của ông bà không đáp ứng được nhu cầu cho 9 nhân khẩu ngủ nghỉ và sinh hoạt riêng. Mà anh em mình cũng lớn cả rồi vì thế tối thiểu cũng phải có 4 cái giường thì mới đủ chỗ ngủ cho mọi người. Chưa kể bàn ghế uống nước rồi cả thóc lúa nữa (nhà mình ở quê mà). Nếu cứ như này trong suốt thời gian nhà mình làm nhà có lẽ không ổn. Lại còn việc sinh hoạt vợ chồng của bố mẹ và chú thím mình nữa. Chắc chắn là sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ mãi mới dám nói, một hôm ăn cơm tối xong mình nói với bố mẹ mình:
– Tối nay con mang sách vở sang nhà thằng Cường học bài rồi con ngủ luôn ở đấy.
Nghe mình nói xong bố mình nói:
– Ừ. Thế cũng được, vậy để tí tao sang nói chuyện với nhà bác Thịnh (Bố thằng Cường) cho mày sang đấy ngủ tạm một thời gian.
Cơm nước xong bố mình dẫn mình sang nhà thằng Cường nói chuyện với bố mẹ nó xong rồi rặn mình với thằng Cường hai thằng phải bảo ban nhau học chứ không được đùa nghịch và mải chơi…vv…vv. Cũng từ đây mình tiếp xúc với N-Anh nhiều hơn.
Bố thằng Cường làm cán bộ dưới Huyện. Còn mẹ nó là giáo viên dạy Toán của trường cấp 3 chỗ mình. Vì thế buổi tối có mấy đứa trong làng mình (cả trai lẫn gái) đến nhà thằng Cường để mẹ nó kèm thêm. Trong đó có em N-Anh.
Thường thường 7h em N-Anh cùng mấy đứa kia đến. Mẹ thằng Cường giao bài tập cho chúng nó làm đến 8h thì cho chúng nó xuống dưới nhà uống nước và nghỉ giải lao. Mình và thằng Cường thì ngồi học ở gian buồng dưới tầng 1 nên khi em N-Anh và mấy đứa kia xuống nghỉ giải lao thì mình và thằng Cường cũng ra ngoài uống nước và trêu chọc chúng nó. Thằng Cường thì chẳng bao giờ trêu chọc gì đứa nào mà nó cứ ngồi nhìn mấy đứa và mình đùa nhau rồi cười thôi. Dần dà từ chỗ lạ lẫm vì ít gặp nhau (nhà đầu làng nhà cuối làng) mình và em N-Anh trở lên thân quen hơn. Nếu ngày trước mỗi buổi sáng mình ra cổng đợi thằng Cường đi qua thì nhẩy lên xe nó đèo đến trường (lúc về mình đèo) thì bây giờ mình ra cổng đợi em N-Anh rồi chở em ấy đến trường.
Cả một năm cuối cấp của mình sáng hai đứa đi học cùng nhau, tan học hai đứa lại đợi nhau cùng về và rồi mình thấy thích em N-Anh lúc nào chẳng biết. Trước mặt N-Anh mình trở lên ít nói hơn, hay ngại ngùng và ít trêu chọc em ấy hơn. Nhưng tuyệt nhiên mình không có bất cứ hành động nào thể hiện mình đang thích em ấy. Cũng không một lần thổ lộ. Cho đến trước ngày cuối cùng của năm học. Trên đường đi về tự nhiên em N-Anh nói với mình rằng “Anh Xuân ơi, nốt ngày mai là em không bao giờ được anh lai đi học nữa rồi nhỉ?” sau đó em ấy im lặng. Lúc đó mình mới nghĩ ra, học nốt ngày mai là N-Anh được nghỉ hè rồi. Thời khóa biểu của mình thì vẫn phải đi ôn tốt nghiệp bình thường nên mình không để ý chuyện này. Giờ em ấy nói mình mới thấy buồn buồn. Đúng thật, năm nay chẳng biết có đỗ ĐH hay không. Nhưng đỗ hay không thì cũng đâu có học chung trường cùng nhau nữa. Buồn quá nên mình chẳng biết nói gì, một lúc lâu sau mình mới rặn được ra câu “Ừ, nốt hôm nay…” rồi đạp xe đi tiếp. Lúc đó mình suy nghĩ nhiều lắm lúc đó bắt đầu mới thấy “Sợ rằng đường về không còn xa…”. Thích em lắm, thương em lắm, muốn nói là anh thích N-Anh nhưng vì đã thất bại một lần nên sợ. Sợ lại bị từ chối hoặc xé thư một lần nữa nên không dám thổ lộ. Suốt quãng đường còn lại tâm trạng mình nặng trĩu, mình cố tình đi thật chậm, còn N-Anh không biết vô tình hay cố ý, nàng bám nhẹ vào hông áo của mình cho đến tận đầu làng mới buông ra.