Trưa nay đi ăn cùng Cường cứt & em Vân. Rồi lê la cà phê cả buổi trưa nói chuyện với hai đứa nó. Chiều nay về nhà nằm nghĩ ngợi, không biết bao nhiêu lần châm thuốc cho tỉnh táo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn thấy trong chuyện này dường như vẫn có cái gì đó mà thằng Cường cứt nó đang không thật với mình. Dm… giờ mới ngấm cái câu “Một vũng tang thương lộn đất trời”. Thấm thật. Thành bại tại đàn bà. Cả cô giáo nhà mình nữa. Có lẽ cũng cần phải chấn chỉnh.