Đánh Đồn Có Địch – Chương 22: Chap 21 – Botruyen

Đánh Đồn Có Địch - Chương 22: Chap 21

Trưa hôm đó (Thứ 6) thằng Minh nói với mình trưa mai có khả năng em Vân đi được. Có gì em Vân sẽ xuống nhà nghỉ trước rồi sẽ a lô cho thằng Minh xuống sau. Nhưng vẫn chưa chắc chắn vì còn tùy thuộc vào thằng Cường cứt bạn mình…

Cơ bản cũng tại mình chưa nói gì với thằng Cường về việc này, trong tuần cũng có vài lần mình đã định nói với nó nhưng mà nghĩ lại mình lại thôi. Thật ra thì Làm thế không hay lắm. Mình biết thằng Minh nó phải yếu thế lắm thì nó mới chấp nhận làm theo yêu cầu của mình như thế. Nó đang chịu nhục để được yên ổn rồi tìm cách rút êm đấy. Mình biết vậy. Vậy nên thôi kệ chúng nó, vì mình đã có kế hoạch của riêng mình rồi mà không cần đến thằng Cường và thằng Minh nữa. Còn việc trưa mai thì cứ để ba đứa chúng nó lừa nhau. Ông Cường nhà mình lỡ có mất phần cũng chả làm sao, mai kia nếu biết được thì coi như nó có thêm được một bài học để mà khôn ra. Còn nếu như nó có khả năng làm cho em Vân không dám qua mặt nó để đi gặp thằng Minh nữa thì coi như bạn mình đã lên Level. Mai mốt yêu ai sẽ thận trọng hơn. Như thế cũng tốt lắm phải không các bác.

Thằng Cường sau quãng thời gian đầu cay cú hậm hực thì giờ tư tưởng nó đã rõ ràng (Ngoài chuyện tiền bạc thì đó là cái duy nhất mà mình thấy là hay nhất khi làm việc cho một công ty nước ngoài ở nó). Hiện tại nó như thanh niên mới lớn. Giờ mới được nếm chuyện trai gái cái đực. Có lẽ giống mình ngày xưa, tức là hoang dâm vô độ, hở cái là đòi vật ngửa con nhà người ta ra để thỏa mãn khao khát và tò mò. Nhưng nói thật chả được mấy hồi đâu. Nhất là em Vân lại ngon như thế. Gì chứ cỡ nó mà đem so với trình của em Vân chắc chỉ độ ba cái hẩy mông hai câu rên rỉ và thêm dăm cái liếc mắt dâm đãng là có thể kéo quần lên rồi. Vậy nên thôi cứ để cho nó chơi. Nó thích la cà với em Vân đến bao giờ thì đến. Mình yên tâm.

Còn về phần mình. Ban đầu mình dự tính sắp xếp cho thằng Cường hoặc thằng bạn nào đó (Bạn chung của mình và thằng Cường) úp xọt em Vân. Bắt tận tay day tận trán. Nhưng sau nghĩ lại mình thôi. Đơn giản mình là người khui chuyện thì mình sẽ phải tự tay đóng nó lại. Miễn sao bạn mình an toàn, gia đình thằng Minh không làm sao, và em Vân cũng giữ được uy tín, danh dự, nhân phẩm với tất cả mọi người ngoại trừ mình, thằng Cường và thằng Minh. Không lấy được thằng Cường chính là cái giá mà em Vân phải trả cho những sai lầm và cả sự mu muội quá dễ dãi của em nó rồi.

Các bạn ạ! Ai cũng trách thằng Minh, vợ tôi cũng trách thằng Minh nhiều hơn là trách em Vân. Nhưng tôi nghĩ khác, nếu thằng Minh không rủ em Vân chưa chắc em Vân đã không rủ thằng Minh. Nhưng nếu thằng Minh rủ mà em Vân dứt khoát từ chối thì chuyện nó lại đi đằng khác. Còn một trường hợp nữa. Em Vân rủ mà thằng Minh từ chối… Nếu thế dân gian đã không ví thằng đàn ông với cái gậy của kẻ ăn mày. Câu chuyện đó ai cũng biết và chắc em Vân cũng biết. Huống hồ trong việc này chưa biết em Vân, thằng Minh ai là người mào têu ra trước.

Nhưng nói thì nói vậy thôi. Trưa thứ 7 mình vẫn ngóng tin từ thằng Minh. Để xem em Vân mu muội và dâm đãng cỡ nào và cả để xem thằng bạn cứt của mình Level đã đổi màu hay chưa. )

10h mà mình vẫn không thấy thằng Minh ý kiến gì. Mình cũng sốt ruột. Mình a lô cho thằng Cường xem sao.

– Trưa nay tao sang 2 thằng đi ăn nhé.

– Tao bận rồi. Để tối đi. Tối tao đến nhà mày.

– Mịa, lại đưa vợ đi ăn đấy à?

– Vợ cái con cặc. Bận là bận. Chú cứ lằng nhằng.

– Được òi. Dmm, tí mày mời là bố đéo đi ăn nữa đâu.

– Chú cứ ngồi đấy mà giấc mơ trưa đê. hê hê hê…

Thằng này trưa nay chắc lại đòi đi ngắm bướm em Vân đây mà. Vậy là thằng Minh không gặp được rồi. Sắp nể bạn mình thêm một tí thì thằng Minh gọi cho mình.

– Qua thắng hay thua anh.

– Thua tóe loe chú ợ.

– Đội nó mạnh thế cơ ạ.

– Ờ, mịa trâu bò lắm.

Mình biết nó gọi cho mình không phải vì chuyện bóng bánh tối qua, thằng này bao giờ cũng vậy, cứ phải lòng vòng một tí xong rồi mới “À… anh ơi”. Chắc lại báo mình việc trưa nay em Vân không đi được. Nghĩ vậy nên mình nói rõ với nó luôn rằng về việc của em Vân thì ý của mình là như thế nào.

 

(Mình viết ở trên thế nào thì mình nói với nó y như thế.!) + Khuyên nó cũng nên chấm dứt càng sớm càng tốt. Vì còn vợ con nữa.​

Thằng Minh mừng ra mặt. Nhưng… “Em Vân hẹn em gần 12h hơn mà anh”

Bá đạo thật. ^^ ^^ ^^ ^^ ^^

Cường cứt vẫn ngu như ngày nào!

– Cơm không Cường cứt. Tao mời.

– Cơm à.

– Ờ. Tao mời cả 2 vợ chồng mày luôn. Ăn xong rồi chúng mày đi đâu thì đi.

– Thôi được, chú mời thì anh đi. Nhưng em Vân bận rồi.

– Dm, chắc tại em Vân bận mới đi. Chứ em Vân không bận liệu có… =))

– Loằng ngoằng tao đổi ý bây giờ.

%-( Dm, đã ngu lại còn cố tỏ ra nguy hiểm và bí ẩn ^^ . Đã vậy tí sang bố mày nói cho cái này xem có còn nguy hiểm nữa không.

Trời đánh tránh miếng ăn. Sang quán cafe mình mới nói chuyện…

Sau bao biến cố và có tí hơi gái vào người nên nhìn nó có vẻ phong trần và đĩnh đạc hơn.

– Vân về quê à? )

– Không, thấy bảo chở bà cùng phòng đi mua Iphone.

– Mua cặc gì giữa trưa thế này.

– Tranh thủ giờ nghỉ trưa thì đi. Chứ mấy bà phòng nó chồng con hết rồi. Tan làm là phi vội về nhà…

– Dm, ngày xưa lúc chưa cưới, vợ tao mà đi đâu vào buổi trưa tao phải tra khảo cẩn thận. Đi đâu, làm gì, với ai… Đầy hôm tao còn theo dõi.

– Ha ha ha… Bốc phét đúng là Xuân con ông Hùng.

– Thật.

– Sao phải nhục thế?

– Nhục kệ tao. 8-}

– Thế theo dõi có bắt được cái N-Anh làm gì mờ ám không?

– Không.

– Ngu chưa?

– Mịa, không ngu sao biết vợ mình tử tế đàng hoàng. 8-}

– Bố lạy thầy.

– Thế trưa nay mày có tra khảo em Vân đi đâu không?

– Nói rồi đấy. Nó đèo bà chị cùng phòng đi mua Iphone.

– Mày có hỏi nó chị nào, ở đâu không? Mà biết đâu nó không đi mua Iphone thì sao. Không đi cùng bà chị ấy thì sao.

– Dm, giờ gọi thử phát biết ngay.

– Gọi đi.

– Đấy có nghe máy buồi đâu.

– Nghe máy làm sao được. (Mình kích thích máu ghen của nó)

– Dcm… Tối nay chết với tao.

***

Anh em nhớ nhé. Cảnh giác không thừa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.