*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày sau khi từ biệt thự nhà họ Trần trở về, Y Tiêu đã nhìn thấy sợi dây chuyền ‘của hồi môn’ mà Trần Mạc Thông đề cập lần trước. Cô thả tờ báo xuống rồi ăn bánh quẩy trong miệng, sau đó bất nhã thở hồng hộc, đây là loại vòng cổ gì vậy, ‘em vợ’ kia đúng là bị mù mà!
Rõ ràng đó là ngọc bội, viên đá cũng không được tròn lắm, nhìn vào không được đẹp nhưng lại có lai lịch không nhỏ, nghe nói là ngọc cổ có từ thời nhà Minh trị giá hàng trăm triệu đô.
Tuy nói là giá trên trời, nhưng giá cả không phải là tất cả, cái quý nhất chính là giá trị tinh thần. Việc có mức chênh lệch khiến người ta nhất thời khó phân biệt, nhưng vẫn có người cho rằng không đủ náo nhiệt muốn chen chân vào góp vui, Y Tiêu cũng là người ham vui nên tất nhiên muốn tham gia đến cùng.
Ban đêm, khi mọi người đều đang chìm đắm trong hoan lạc, có một chiếc MINI (*) đỏ rực chạy với tốc độ rùa bò trên đường ‘Phú Quý’ ở thành phố B. Sở dĩ gọi là ‘Phú Quý’ vì trên đường này chỉ có những người không phải “trưởng” thì chính là “tổng” lưu thông. Mặc dù cửa sổ xe đã bị che kín không kẽ hở, nhưng chỉ cần nhìn thấy vào thương hiệu và biển số xe đó thì không phú tức là quý.
(*) Mini copper:
Cho nên, mặc dù đầu đường Phú Quý không có lập đền thờ cúng ‘bóng ma vất vưởng’ thì người bình thường cũng là không dám tới gần. Ở đây xưa nay đều được gọi là thiên đường của người giàu, nó như có từ trường chuyên hút vàng bạc, người thường sẽ không vào được. Nếu bạn đột nhập vì sự tò mò nhất thời và bạn bị gϊếŧ bởi một kẻ say rượu hoặc một kẻ mất trí, thì ai đó sẽ kiện bạn, bởi vì người ta có ‘nhà mặt phố và bố làm to’ để nói “ba tao là XX”, đến lúc đó muốn kêu oan cũng không ai dám xử, có trách cũng chỉ trách bạn không may thôi.
Hôm nay, đường Phú Quý đặc biệt náo nhiệt, ai cũng có thể nhìn thấy mặt trời lặn ở hướng tây mặc dù chưa đến chiều, những chiếc ô tô nổi tiếng nối đang đuôi nhau tràn vào, bắt mắt nhất trong số đó là chiếc MINI màu đỏ với cặp mông gợi cảm.
“Chậc chậc chậc, lại là một chiếc Bentley, chị có thấy Lamborghini không, còn có Aston Martins nữa.” (**)
(**) Bentley:
(**) Lamborghini:
(**) Aston Martin:
Tư Vi siết chặt ghế nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng sẽ thổn thức, “Xấu quá, tệ quá, nó xấu quá, không bằng máy cày của bác nông dân nữa.”
“Thích thì xuống xe đi, với kỹ thuật mở khóa của em thì chỉ cần mất 1, 2 giây là lấy được một chiếc, đỡ phải về nhà nằm trên giường tiếc nuối!”
Tư Hàm không thể chịu nổi cặp mắt đỏ bừng và cái miệng nói chuyện đến văng cả nước bọt của Tư Vi.
“Tại em nghĩ hôm nay nhận được đơn hàng lớn thôi. Nếu sau này thiếu tiền, chúng ta sẽ đến đây cướp của người giàu chia cho người nghèo. Nói không chừng những người này còn phải cảm ơn em đã tạo ra lý do để họ đổi xe mới, đúng không Tiêu Tiêu?”
Tư Vi quay người lại bắt gặp ánh mắt mê man của người đang ngồi ở băng ghế sau.
“Ờ, ừm… Chị nói đúng thì là đúng…”
Y Tiêu như trên trời rơi xuống, cô căn bản không nghe rõ hai người phía trước tranh cãi điều gì nên đành phải trả lời bừa. Hai người trên xe đều tinh tường, đương nhiên sẽ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Y Tiêu.
“Tiêu Tiêu, đừng lo lắng, sao chị có thể để em một mình gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ được chứ!”
Tư Vi đắc ý dò xét bộ đồ mình sắp mặc, áo gile đỏ và quần tây đen liền cảm thấy muốn gục ngã, đây là trang phục khiêu vũ hay bồi bàn vậy, xấu quá xấu, hoàn toàn phá vỡ thẩm mỹ quan hơn 30 năm của cô rồi.
“Ngoan đi, có mấy tiếng thôi, em kiên nhẫn chút…”
Tư Hàm dừng xe rồi quay đầu nhìn đứa sắp khóc không ra nước mắt kia. Dáng vẻ nước mắt lưng tròng mang theo ba phần đáng thương, bảy phần quật cường, bộ dạng tội nghiệp cực giống Tiểu Đô Đô, thực sự làm cho người ta thương tiếc.
“Hoàn thành tốt nhiệm vụ, về nhà sẽ có thưởng!”
Sau khi vỗ vỗ hai má ửng hồng, cô rướn người hôn lên trán đối phương.
Được rồi, tuy quần áo rất xấu nhưng sự dịu dàng của người yêu đã cổ vũ Hạng Tư Vi xuống xe. Cô ngẩng đầu, ưỡn ngực tiến về phía trước, đi chưa được mấy bước đã vô tình vấp phải nền đường suýt té nhào.
Trong xe, Tư Hàm hiền dịu mỉm cười nhìn dáng vẻ dễ thương của vợ mình, sau đó cô liếc sang Y Tiêu đang lếch thếch phía sau, nụ cười dần tắt.
“Tiêu Tiêu, chị không quen thấy em đa sầu đa cảm như thế đâu nha!”
Y Tiêu cố gượng cười nhưng lại phát hiện giả trân quá đành thở dài, “Em có dự cảm chuyện hôm nay sẽ không suôn sẻ.”
“Vậy chúng ta hủy bỏ hành động, bây giờ rút lui vẫn còn kịp!”
“Đã muộn rồi, ngay từ khi bắt đầu, trò chơi này đã không còn muốn CUT thì CUT được, hơn nữa…”
Chiếc CLK63 màu bạc quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, cô mỉm cười bất lực, “Anh ta biết em nhất định sẽ quan tâm chị ấy…”
“Có thể là do em quá nhạy cảm, dù sao Sở Toàn cũng là em gái của anh ta. Anh ta sẽ không nhẫn tâm hạ độc thủ, hơn nữa tình cảm của họ rất tốt mà.”
“Một con cầm thú có thể làm tổn thương đến người chủ đã một tay nuôi nấng, em có thể tin tưởng anh ta sẽ niệm tình anh em sao?”
Sở Toàn bước xuống xe nhìn cảnh tượng xa hoa truỵ lạc mà không khỏi nhíu mày, đồng hành cùng cô còn có ba người khác là Tần Khanh, Lâm Thiếu Ban và Ngô Quốc Đống. Lần này Sở Toàn nhận lời mời tham gia tiệc từ thiện của tập đoàn Trần thị không chỉ vì cô là con gái của Trần Á Luân mà còn vì thân phận cảnh sát. Nghe nói buổi tiệc này sẽ đấu giá trang sức của Trần thị, điểm nhấn lớn nhất chính là viên ngọc bích vô giá mà Trần Lão gia mới mang từ nước ngoài về, có không ít danh gia vì nó mà đến. Trước đây đã từng xảy ra rất nhiều vụ cướp đơn lẻ khiến người ta hoảng sợ, khó có thể đảm bảo mấy viên đá quý sẽ không tạo ra một phiên bản ‘hòn đá phù thủy’ thực tế. Trần Kính Hiên đề phòng điều này nên mới mời Sở Toàn đến, cô hầu như không chút do dự nhận lời.
Bốn người vừa đến đại sảnh đã choáng ngợp bởi nội thất tráng lệ bên trong, Sở Toàn cũng không lạ gì cảnh tượng này. Cô liếc nhìn ba người xung quanh rồi cầm lấy chiếc cốc trên khay do người phục vụ mang đến và nhấp một ngụm, hạ giọng nói:
“Đi thăm dò xung quanh xem khách khứa có vấn đề gì không. Đại sảnh có rất nhiều nhân viên an ninh, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cùng lúc đó, một người phục vụ ăn mặc đẹp đẽ đi từ giữa sảnh đến quầy bar ở góc vừa rót rượu vào ly trên khay vừa quét mắt nhìn mọi người. Cuộc đấu giá đã bắt đầu, người nọ cuối cùng cũng đưa mắt về phía một người phụ nữ mặc váy dạ hội hở lưng màu trắng, đối phương hình như cũng nhận được tín hiệu thong thả bước đến quầy bar.
“Cho một ly Martine!”
“Được, Tiểu thư chờ một chút…”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút gợi cảm, “Ngày tháng ngọt ngào như vậy, sao còn uống rượu đắng làm gì?”
“Để không quên những đắng cay trong quá khứ!” Người phụ nữ áo trắng quan sát xung quanh rồi nói tiếp, “Đã tìm được thứ cần tìm chưa?”
“Chưa, tìm khắp hội trường rồi, hay có ai đã ra tay trước không?”
Người phụ nữ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải, sau một lúc im lặng, cô nói, “Có tin tức lần này sẽ có 10 người mẫu tham gia show, nhưng hậu trường chỉ có 9 người, có thể…”
“Tiểu thư, rượu Martini của cô!”
Người phục vụ đẩy ly rượu trong tay cho người phụ nữ thì một giọng nói lanh lảnh vang lên, “Này, chị lại uống rượu hả?!”
“Ngôn, chị chưa có uống mà!”
Người phụ nữ quay lại, nở một nụ cười vô hại, “Không uống.”, sau đó trìu mến ôm cánh tay của người kia, “Chị sai rồi, đừng tức giận mà…”
Chữ ‘mà’ kéo dài khiến người phục vụ nhỏ rùng mình, nhìn hai người đi xa mới lầm bầm nói, “Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, độc phụ cư nhiên là vạn năm thụ, về nhà nhất định phải nói cho Hàm Hàm và Tiêu Tiêu nghe chuyện quan trọng này mới được!”
Hai người trốn trong xe vẫn chưa biết chuyện quan trọng được Tư Vi phát hiện, nhưng Y Tiêu đã cảm thấy hơi cáu kỉnh, đây là điều trước nay chưa từng có. Cũng khó trách, trước đây cô luôn anh dũng xuất trận nhưng lần này bận tâm Sở Toàn xuất hiện nên chỉ có thể trốn chui trốn nhủi trong xe đợi tin, làm sao có thể không cảm thấy xót xa.
Tư Hàm thật ra chẳng hề để ý lắm, trong ba người, cô luôn sắm vai viện trợ bên ngoài, điều duy nhất cô có chính là sự kiên nhẫn. Hôm nay, cô chỉ lo lắng Hoa Hồ Điệp bên trong không có ai ở cạnh nhắc nhở, lỡ như… mắc phải sai lầm lớn thì sẽ rất phiền phức.
Hai người đều có mối lo riêng, thời gian chờ đợi ngày một dài ra, sự kiên trì cũng dần tiêu tán. Một chiếc Cadillac (*) thân dài dừng trước cửa, mấy gã cao to mặc đồ đen bước xuống xe nhìn quanh bốn phía, sau đó một đôi chân dài gợi cảm mang tất đen thò ra khỏi cửa xe.
(*) Cadillac:
Hai người phụ nữ trong xe đồng thời nín thở mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, mùi nguy hiểm gần kề. Quả nhiên người phụ nữ trên chiếc xe vừa lộ diện, xung quanh lập tức vang lên tiếng súng. Bốn vệ sĩ lần lượt ngã xuống, sau đó người phụ nữ chân đẹp nhanh chóng lao ra khỏi xe và nhảy lên chiếc việt dã gần đó, thời gian chưa đến 10 giây.
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột này, Y Tiêu không kịp suy nghĩ thì cơ thể đã có phản ứng, cô vỗ vào vai Tư Hàm đang ngồi phía trước.
“Mau lái xe chặn họ lại!”
Tư Hàm lập tức đánh vô lăng lao vút xe đi, nhưng làm sao mà chiếc MINI bé nhỏ có thể chịu được cú va chạm dữ dội như vậy? Lúc này Y Tiêu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau đó cô nhìn thấy chiếc Cayenne (*) lao ra khỏi ngã tư như một mũi tên.
“Đuổi theo!”
(*) Cayenne: