Đánh Cắp Trái Tim – Chương 9 – Botruyen
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 9

“Madam có cần gọi chuyên gia gỡ bom đến không?” 

Ngô Quốc Đống lo lắng nhìn chằm chằm cái túi trong tay Sở Toàn. Bạn đừng lấy làm lạ tại sao vẻ mặt của gã lại hệt như vừa gặp phải kẻ thù như thế, còn nhớ năm đó gã theo Sở Toàn điều tra vụ án ma túy ở bến cảng cũng nhặt được một chiếc túi y như vậy, nếu lúc ấy không có Sở Toàn giám sát thì e rằng sáu anh em trong tổ đều bó tay chịu chết cả rồi.
Vậy nên lúc vừa nhìn thấy món đồ hệt vậy thì sao có thể không hoảng sợ trong lòng!? Hơn nữa tên trùm thuốc phiện bị giam trong tù còn không quên bắn tiếng đe dọa ‘họ Tạ liệu hồn!’. Cũng chính bởi nguyên nhân này nên Sở Toàn vừa tra xong vụ đó liền bị tổng bộ phái tới Anh quốc du học. Tuy bây giờ vật đổi sao dời nhưng khi nhớ lại vẫn khiến người ta bất an nghi ngại.
“Không cần, chẳng mấy ai biết tin tôi đang ở thành phố B này, có lẽ không phải trả thù đâu…” 
Tuy nói vậy nhưng cô không có bạn bè thân thiết nào ở đây, chiếc túi được gửi đến sở cảnh sát từ lúc sáng sớm, địa chỉ cho thấy người này đang ở thành phố B mà đại đa số thân nhân bè bạn của cô đều ở Hồng Kông, ấy vậy mà cô lại cảm thấy hiếu kỳ hơn là nghi ngờ. Sở Toàn áng chừng trọng lượng của chiếc hộp rồi quyết định gạt bỏ nghi vấn có chất nổ ẩn giấu bên trong, sau đó cầm con dao nhỏ trên bàn cắt túi bên ngoài ra.
Tuy nhiên, vì để phòng ngừa chuyện xui xẻo xảy ra nên cô vẫn bảo Ngô Quốc Đống giữ khoảng cách an toàn. Sau khi mở túi ra, nhìn thấy chiếc hộp gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, Sở Toàn đã mơ hồ đoán được bên trong chứa thứ gì. Nhưng khi cô mở hộp phát hiện món trang sức lấp la lấp lánh, dù có tinh thần trấn định mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể giấu nhẹm đi được sự kinh ngạc.
“Madam, tại sao lại như vậy? Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?” 
Lúc này gã đàn ông kia đã nhìn thấy rất rõ chuỗi bảo thạch sáng chói nọ. Vật này mà nguy hiểm gì chứ! Đó rõ ràng chính là thứ họ tìm kiếm mấy ngày nay – “Nước mắt Thiên sứ”, “Quá bất ngờ! Quả thực không thể tin được! Chắc không phải ông trời đang đùa bỡn với chúng ta đó chứ?”
“Không phải ông trời đang đùa bỡn với chúng ta mà là có người đùa giỡn với Pierre!”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Ngô Quốc Đống, Sở Toàn khẽ nhếch môi, nụ cười hiện rõ trong đáy mắt. Khuôn mặt nghiêm nghị của madam chợt lóe lên nụ cười trẻ con rồi nhanh chóng vụt tắt, nụ cười này còn chói mắt hơn cả “Thiên Sứ” trong hộp gỗ kia mấy phần, càng khiến gã nhất thời thêm hốt hoảng.
Sở Toàn không quan tâm biểu hiện đần độn của người trước mặt, cô chỉ nghĩ tên ngốc này thấy “Thiên Sứ” nên mừng quá hóa khờ thôi. Đương nhiên cô cũng vui vẻ không kém, chỉ là hai loại hưng phấn này không hề giống nhau. Sở Toàn vân vê mảnh giấy trong hộp gỗ, độ cong bên môi càng cao hơn.
“Trộm phải có đạo đức, trả Ngọc về chỗ cũ…” 
Cuối cùng kí tên bằng một icon mặt cười to tướng, không quá khoa trương, đúng là tác phong của quái nhân đó.
“Còn có người trộm đồ rồi đem trả sao?” 
Không thể nghi ngờ chút nào, dĩ nhiên là có rồi! Mọi chuyện xảy ra trước mắt đã hoàn toàn lật đổ tư duy của gã cảnh sát hơn hai mươi năm tuổi nghề, “Hóa ra thế giới này còn tồn tại người ăn bánh bao rồi nhả lại cục thịt!”, người trong cuộc bất ngờ cảm thán.
“A Đống, cậu giao cái này cho pháp chứng xem có manh mối gì không.”
Sở Toàn nhét tờ giấy trong tay vào túi vật chứng rồi đưa cho cái người đang sững sờ kia, “Gọi chuyên gia giám định xem Thiên Sứ là thật hay giả. Lúc này chúng ta cũng nên đến thăm hỏi Pierre tiên sinh một chuyến!”
***
“Tiêu Tiêu, vất vả lắm mới lấy ‘Thiên Sứ’ về được, thế quái nào em lại dễ dàng tặng nó cho đám cảnh sát kia vậy hả?” 
Say sưa uống cạn ly rượu, trước mắt là hồ nước dập dờn xanh biếc, có hoa thơm ngan ngát, chim hót líu lo, lại còn có rượu ngon làm người ta cảm thấy thư thái. Nơi này chính là ‘hang ổ’ thứ hai của Y Tiêu, một căn biệt thự ở ngoại ô phía Tây thành phố B. Đây là vùng đầm lầy duy nhất trong thành phố có khuôn cảnh đặc biệt thoải mái, cũng vì nguyên nhân này nên Y Tiêu mới mạo hiểm quay về thân phận người giàu, bắt chước người ta mua một căn nhưng vẫn mượn tên của người bạn cũ đăng ký chủ hộ.
Người đang nói chuyện chính là kẻ có khuôn mặt ‘yêu tinh’ – Tư Vi, giọng nói lộ ra sự nghi ngờ trắng trợn:
“Ấy chà chà, lẽ nào em coi trọng cô gái xinh đẹp kia? Lão bà cũng có ngày động xuân tâm ha, ha ha ha!”
Động cái đầu chị! Chị nghĩ ai cũng giống chị chắc, già đầu rồi mà còn đi thả thính, nhảy nhót như thiếu nữ mười tám…”
Y Tiêu toét miệng cười tươi như hoa khi thấy Tư Vi bị mình chọc tức nhưng lại nghi ngại ‘bà xã đại nhân’ bên cạnh, uất ức không dám phẫn nộ.
“Tiêu của chúng ta lớn rồi, động tâm là chuyện rất đỗi bình thường. Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, he he!” 
Quả nhiên trong ba người, quỷ quyệt nhất chính là con hồ ly này, hèn gì có thể ăn sạch Tư Vi, vừa mở miệng liền khiến Y Tiêu á khẩu. Không sai, cô đúng thật là thiếu nữ, 25 tuổi không có một mảnh tình vắt vai, không phải thiếu nữ thì là cái gì? Vợ chồng song kiếm hợp trí đối ngoại, Y Tiêu biết nếu mình cứ để mặc họ tung hứng như thế sẽ hại bản thân có rêи ɾỉ kêu oan cũng không ra hơi, bèn ho nhẹ một tiếng, vờ ra vẻ thành thục.
“Hai chị hiểu lầm em rồi… Chuyện hoài xuân của hai chị không hợp với em đâu. . .” 
Chớp chớp đôi mắt to tròn liền nặn ra hai giọt lệ, đột nhiên rơi nước mắt ra vẻ yếu đuối đáng thương hòng lừa gạt người ta đồng tình thương hại.
Nhưng hai người đối diện kia là ai? Họ là người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nói khó nghe chính là con sâu trong bụng Y Tiêu. Thấy cô nàng chịu thua mới nháy mắt, ý bảo:
Quỷ nhỏ, không cần giải thích, giải thích chính là che giấu, dù em có che giấu tốt đến đâu cũng chạy không thoát Hỏa Nhãn kim tinh của hai ‘Tôn đại thánh’ này đâu!”
Hiện giờ Y Tiêu hận không thể cầm cục gạch đập đầu tự sát. Cô khó khăn dữ lắm mới yêu nước được một lần mà lại bị cặp ‘cẩu nữ nữ’ bất lương kia coi như ‘ý đồ bất chính’, thử hỏi sao có thể không oán hận trong lòng được cơ chứ! Đầu ngón tay nắm ly rượu đã trắng bệch từ lâu, Y Tiêu hít thở sâu mấy lần, bên môi lướt qua một nụ cười mê hoặc, gϊếŧ người không đền mạng.
“Đúng đấy, em coi trọng cái cô Tạ tiểu thư đó đấy. Em muốn thuận nước giong thuyền bắt lấy giai nhân đấy!” 
Chậm rãi nói xong lời nhỏ nhẹ thì hai gò má đã đỏ ửng như là chuyện đúng rồi.
Hai người kia thấy thế, cơ thể không khỏi phát run nổi thêm mấy miếng da gà, nhưng lại hết hứng trêu chọc:
“Tiêu, rốt cuộc em tính thế nào đây, lẽ nào chúng ta cứ thế mà bỏ qua?”
Đương nhiên không có chuyện đơn giản như vậy. Y Tiêu không vội trả lời, uống xong ly rượu mới lạnh lùng nói:
“Em muốn trộm lại ‘Thiên Sứ’!”
“Em… não chị bị úng nước hay vẫn còn kẹt ở cửa? Vất vả lắm mới trộm được rồi trả về, bây giờ lại muốn…”
“Em nghe Tiêu nói hết đã nào…” 
Tư Hàm cắt ngang lời Tư Vi. Cô hiểu rõ tính khí của ‘thùng thuốc súng’ này, nếu oắt con nói thêm gì nữa thì e rằng hai người kia sẽ cãi nhau chí chóe rồi tiện đà thăng cấp tới động thủ không chừng.
“Lúc trước em làm vậy là có nguyên nhân. Nếu ‘Thiên Sứ’ bị mất ở Trung Quốc thì Pierre có thể danh chính ngôn thuận lấy tiền bồi thường bảo hiểm của người Trung Quốc. Thứ hai, Pierre không phải là thương nhân Pháp bình thường, ông ta là đặc phái viên đại diện cho nước Pháp đến đây giao lưu văn hóa, chuyện này liên quan đến giao bang giữa hai nước, em không muốn làm tội nhân thiên cổ. Thứ ba. . .” 
Nói đến “thứ ba”, Y Tiêu dừng một chút, khóe miệng mỉm cười, giọng nói dịu dàng hơn:
“Thứ ba, hai người nói em có âm mưu bất chính cũng được, nói em ham mê sắc đẹp cũng được, em thật sự muốn giúp Tạ Sở Toàn một tay, hơn nữa em cũng không muốn bẽ mặt trước bọn cảnh sát, hai người thừa biết…” 
Y Tiêu buồn cười nhìn hai người há mồm kinh ngạc, một mặt lại muốn ‘bất cẩn’ cười đến sái quai hàm. Lòng cô vốn vui vẻ đến nở cả hoa nên cũng không ngại nói thêm một câu khiến người ta xuất huyết não:
“Suy cho cùng, chúng ta đều là ‘truyền nhân của rồng’ mà, đúng không!?”
“Há há há….” 
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời vừa nói ra lập tức khiến hai người ưu nhã kia phun ra một dòng nước đỏ au mỹ lệ theo đường pa-ra-bôn. Tư Vi cũng vì thế mà lòng đau như cắt vì thứ phun ra không phải máu mà là “Vua rượu” a!!!
“Hai người đoán xem bây giờ mặt mày của ông già Pierre có màu gì nào?” 
Không biết ai khơi mào nhưng tức thì vang lên một trận cười ha hả, “Chắc là đen thui rồi.”
“Em không biết bây giờ mặt ông ta có màu gì, nhưng em đoán lúc ổng nhìn thấy bức vẽ Ninja rùa nhất định màu sắc rất sặc sỡ. . .”
“Nổ quá đi, em làm gì vẽ được Ninja rùa chứ, cái đó rõ ràng chỉ là hình con ba ba dị tật.”
Mà lúc này Pierre quả thật không khiến ba vị cô nương này thất vọng chút nào. Sau khi gã nhận được chiếc hộp gỗ từ tay Sở Toàn, khuôn mặt từ từ biến xanh, rồi từ xanh hóa hồng, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã diễn trọn bộ phim “Hãy xem bảy mươi hai phép thần thông biến hóa của ta đây!”. Sáng sớm nhìn thấy ‘hình quái thú’ trên mặt thôi đã làm gã cáu kỉnh muốn đánh người rồi, giờ đây nhìn thấy nước mắt Thiên sứ không chỉ không kinh ngạc mà còn có cảm giác như bị người ta tát cho một bạt tai.
Thời điểm bọn cảnh sát Trung Quốc tối qua xuất hiện trước mặt lập tức khiến gã nổi giận, sau nữa lại cảm thấy như bị sỉ nhục, nhưng lúc này chỉ biết ngậm câm ăn Hoàng Liên thôi. Gã không những không thể để lộ tâm tình khó chịu, mà còn muốn cúi đầu khom lưng cảm ơn mấy người này đã phá hư chuyện tốt của mình. Cảm ơn cảnh sát Trung Quốc đã làm việc chăm chỉ, cảm ơn nữ cảnh xinh đẹp đã đem nước mắt Thiên sứ trở về. Có điều lời cảm ơn của ba người kia tiêu tốn hơn mười triệu đô la Mỹ, nên gã nói thì nói vậy thôi chứ mặt mày vẫn kích động khó coi dị thường.
Do không quen nhìn vẻ mặt dối trá nên đoàn người cũng nhanh chóng rời khỏi biệt thự, “Madam, chúng ta không cần để lại vài người canh chừng chỗ này ư? Lỡ như….”
“Không cần thiết, việc cấp bách trước mắt là phải nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ xem trò vui.”
“Trò vui?”
“Chẳng lẽ cậu không muốn gặp ‘Vô Ảnh’ trong truyền thuyết lần nào sao?”
***
P/s: Mọi người còn nhớ hay đã quên…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.