Tư Hàm và Tư Vi chăm chú nhìn chiếc điện thoại di động trên bàn đã năm ngày, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của Tư Vi đã ảm đạm đi không ít, dưới hốc mắt có chút sưng tấy. Tư Hàm cũng mất đi thần thái nữ vương, thậm chí Đô Đô béo đang ngồi trong lòng cô cũng gầy đi rõ rệt, hai má không còn phúng phính như trước. Kể từ khi Y Tiêu mất tích, cuộc sống của gia đình ba người chẳng còn yên ổn nữa.
Hai người lớn để mất đi Y Tiêu không biết ăn nói sao với liệt tổ liệt tông nhà họ Y, không có tâm trạng nên việc kinh doanh quán bar cũng bị bỏ phế. Đứa trẻ còn đáng thương hơn, nó mất mẹ cũng chẳng sao, ngày vẫn ăn đủ ba bữa no nê. Ban đầu, mẹ Hàm pha sữa bột cho nó ăn đêm, báo hại nó phải đi tiểu bốn lần, cuối cùng mẹ Vi phải ra tay giải cứu con gái ra khỏi vùng nước lũ và bắt đầu cho nó ăn cháo loãng, nào ngờ đâu cái bụng nhỏ kia lại khó tiêu, mà trẻ con chỉ khóc chứ không thể nói làm cả nhà loạn cào cào cả lên.
Oắt con ngồi trong lòng Tư Hàm thật sự cực kỳ giống Y Tiêu khi còn bé, nhớ đến mẹ Tiêu thì hai mẹ còn lại đồng loạt thở dài rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn trà.
Theo lời của Tạ Sở Toàn, Y Tiêu bị người ta bắt cóc lầm cùng với ba vợ. Hai người khá bình tĩnh bắt đầu lái xe đi quanh thành phố, phía cảnh sát đã có Sở Toàn nên họ sẽ đi nghe ngóng tin tức trong thế giới ngầm, đơn giản là giang hồ cứu cấp hứa hẹn nếu có thể tìm được Y Tiêu sẽ thưởng trăm vạn tệ. Tuy họ có nhận được một vài tin tức nhưng kiểm chứng lại vẫn không có thu hoạch gì.
Qua mấy ngày lo lắng, hai người bỗng dung nhớ tới lời bói toán của ông lão hòa thượng năm xưa đã xem quẻ cho Y Tiêu, đúng là bị miệng quạ đen xui xẻo nói trúng rồi, nhưng ‘là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi’, họ cũng chẳng thể nào thay Y Tiêu thụ kiếp nên chỉ có thể tiếp tục đi tìm.
Vào ngày này, mắt phải của Tư Vi giựt một cái, người ta hay nói ‘mắt trái giựt tài, mắt phải giựt tai’, trực giác cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, quả nhiên sợ cái gì thì cái đó tới. Vào lúc mặt trời lặn, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình báo là Sở Toàn gọi đến nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia lại không phải, người kia chỉ nói là đồng nghiệp. Bình thường Tư Vi sẽ giễu cợt một phen nhưng hiện tại không phải lúc để đùa mà chỉ có thể thốt lên, “Y Tiêu làm sao?”
Đối phương chỉ nói là Y Tiêu đã xảy ra chuyện và hiện đang ở bệnh viện, tuy bên cạnh đã có Madam nhưng có người thân ruột thịt vẫn tốt hơn, sau đó người kia lập tức báo địa chỉ rồi cúp điện thoại.
Không hổ danh là ‘vợ vợ già’ hiểu nhau từ nhỏ, Tư Hàm đưa tay bế con, Tư Vi lấy chìa khóa xe cùng nhau khởi hành. Con nít không thể đến nơi không may mắn như bệnh viện, nhất là dưới tình hình không rõ ràng như bây giờ, không biết Y Tiêu còn sống hay đã…
Vừa nghĩ đến chữ kia, hai hàm răng của Tư Vi bất chợt run lên. Tuy tính chất nghề nghiệp của ba người là ‘buộc đầu vào lưng quần’, nhưng cô vẫn luôn nghĩ cái chết luôn cách các cô rất xa. Ba chị em cô sẽ ăn hết món ngon trên đời, du ngoạn đến mọi nơi và sống một cuộc sống không tiếc nuối, sau đó họ sẽ nằm xuống thật chậm rãi. Mặc dù sau này lại có thêm một Tạ Sở Toàn, song cô cũng chỉ nghĩ là có thêm một tay chơi mạt trược trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn, nhưng hôm nay Y Tiêu…
Nghĩ đến đây, nỗi bi thương hóa thành tiếng kêu gào khiến các bộ phận trên cơ thể phút chốc lạnh run. Tư Hàm đương nhiên cảm nhận được phản ứng của Tư Vi nhưng cô lại bất lực, chỉ có thể đặt tay lên bắp chân đang run lẩy bẩy của người kế bên để trấn an. Các cô đã gửi Đô Đô cho bảo mẫu Trần Hoan trông coi, hành động vô tình giúp Hoan thiếu gia cảm nhận được cảm giác làm cha.
Hai người vội vã chạy thẳng đến bệnh viện và nhanh chóng tìm được người cần tìm. Lúc này, Sở Toàn đang ngồi thẫn thờ trên ghế ở lối đi, thứ dễ nhìn thấy nhất chính là vết máu lớn trên ngực cô. Thấy hai chị vợ đến, Sở Toàn vẫn không có phản ứng gì mà chỉ nhìn đăm chiêu vào cánh cửa đang đóng chặt của phòng mổ ở trước mặt, người xung quanh đều tự ý thức tránh qua một bên.
Tư Vi bây giờ rối loạn tột độ, không biết là hoảng hốt hay sợ hãi, chân nhất thời cứng như đinh đóng cột không bước đi được. Tư Hàm lấy lại bình tĩnh, thong thả đến trước mặt Sở Toàn rồi chậm rãi ngồi xổm xuống vuốt ve vết máu trên ngực cô, dịu dàng mở miệng, “Sở Toàn, em bị thương?”
“Em không sao, máu này không phải của em, là của em ấy…” Em ấy chính là Y Tiêu.
“Vậy em nói chị biết em ấy bị thương ở chỗ nào?”
Giọng nói của hai người đều nhỏ, không nghe ra được là vui hay buồn, làm người đứng hai bên cũng căng thẳng theo.
“Ngực…”
Sở Toàn như là nhớ tới cái gì đó, ánh mắt ngây dại nhìn vào vết máu đỏ sẫm trên ngực mình. Tư Hàm nghe vậy càng thêm lo lắng túm lấy vạt áo của Sở Toàn hỏi, “Là ngực trái hay phải…”
“Ngực trái, do đạn bắn bị thương…”
Lời nói của Sở Toàn không mang theo cảm xúc, cô trả lời như một người máy vô tri.
“Ngực trái …”
“Hức hức!”
Có người lên tiếng rồi ngã xuống, cũng không phải Tư Hàm mà là Tư Vi, cô đứng phía sau vừa nghe là ngực trái thì mặt mũi tối sầm ngã ngồi xuống đất, mấy gã trai vội vã muốn đỡ cô nhưng lại bị người phụ nữ này đẩy mạnh ra. Cô ngồi yên không nhúc nhích, trong miệng lầm bầm một câu, “Ngực trái, tại sao lại là ngực trái,…” Dáng vẻ kia cực kỳ giống thím Tường Lâm dưới ngòi bút của Chu tiên sinh gọi “Con của tôi… A Mao…” suốt ngày dài. (*)
(*) Các nhân vật trong truyện ngắn Lễ Cầu Phúc của Lỗ Tấn.
“Đứng lên!” Tư Hàm xoay người kéo Tư Vi đứng dậy, đáng tiếc lần này đứa ‘mọi vợ’ kia lại không nghe theo lời nữ vương mà vẫn cứ phát điên phát rồ.
“Cháttt!” hai cái tát in trên mặt Tư Vi, “Đừng để chị mất mặt, đứng lên!”
Nữ vương rốt cuộc vẫn là nữ vương, vừa ra tay đã ngăn được tiếng thổn thức, Tư Vi nhìn Tư Hàm đang ôm lấy mình vẫn nói thêm một câu, “Tại sao lại là ngực trái?”
Lúc này Tư Hàm đã thật sự nổi giận, cô lập tức đưa cao tay phải lên, người sắp bị đánh đột nhiên lại nói thêm một câu, “Bị thương trước ngực xấu biết bao nhiêu, lỡ như sau này không ai cưới rồi biết làm sao?”
Ông Đổng và Quốc Đống vốn định can ngăn hai ‘chị em’ nhưng khi nghe câu nói đó xong lập tức bị choáng, thầm nghĩ, “Cô gái này thật sự sợ quá hóa điên rồi!”
Nhưng trong mắt Tư Hàm, Tư Vi như vậy mới bình thường, xem ra em ấy đã bình tĩnh lại rồi. Cô đỡ Tư Vi đứng dậy, phủi bụi trên người đối phương, không quên nhắc nhở:
“Em quên Tiêu Tiêu đã có người cưới rồi sao, mặc kệ sau này em ấy thế nào, nếu người đó dám bỏ rơi em ấy thì chị sẽ gϊếŧ chết rồi lột da luôn!” Lời này vừa nói ra khiến ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Câu nói bá đạo này của Tư Hàm chỉ cố ý nói cho một người nghe, dù Y Tiêu còn sống hay đã chết thì Tạ Sở Toàn cũng không thoát khỏi liên lụy, cho dù người thực sự đã chết thì cảnh sát Tạ của chúng ta phải dùng cả đời để bù đắp! Tư Hàm không phải người hay chấp nhất nhưng lúc này cô rất giận.
Mà bên kia, Sở Toàn như chẳng nghe thấy gì, dẫu vết máu trước ngực đã khô cạn, nhưng cô vẫn còn cảm nhận rõ sự đau đớn khi dòng máu ấm nóng chảy qua đầu ngón tay.
Biến cố đến quá nhanh làm cô không kịp chuẩn bị. Tiếng súng nổ lúc đó tựa như mũi dao đâm vào ngực cô.
Sau khi Trần Á Luân tỉnh dậy thì thào “con nhóc đó bị họ đưa lên núi…”, cô đã lập tức liều mạng đuổi theo. Ngọn núi không cao lắm nhưng hôm trước có một trận mưa làm cho con đường trơn trượt và lầy lội rất khó đi, song cũng nhờ trận mưa này Sở Toàn mới có thể tìm thấy dấu chân.
Những dấu vết càng lúc càng hỗn loạn khó phân biệt, Sở Toàn đứng ở một chỗ trống trải sâu trong rừng núi, cô tuyệt vọng nhìn quanh bốn phía rồi hét lên tên của Y Tiêu.
Cùng lúc đó, Y Tiêu bị bắn vào ngực không thể phát ra tiếng nói. Cô nằm trong rừng vắng cảm nhận sự lạnh lẽo dưới thân, hơi thở yếu dần, chất lỏng chảy ra từ lỗ tai và lỗ mũi khiến cô vô cùng khó chịu, lồng ngực lại càng quặn đau. Nỗi đau liên tục nhắc nhở cái chết đang cận kề, cô đã từng nghĩ bản thân sẽ chết nơi rừng sâu nước độc, không người hỏi thăm, nói không chừng cơ thể sẽ trở thành thức ăn ngon cho bọn lang sói, nghĩ đến kết cục thê lương của mình mà không khỏi rơi lệ.
Trước mắt cô hiển hiện nhiều bóng người chồng chéo lên nhau, cô mơ hồ trông thấy người cha già nua vô duyên cùng với người mẹ xinh đẹp vô địch. Còn có Hàm nữ vương từng bắt nạt cô lúc nhỏ, cô khẽ nhếch môi cười khi nghĩ đến các chị. Người ta hay nói người trước khi chết sẽ nhìn thấy mọi chuyện trong suốt cả cuộc đời, nghĩ đến thì đúng thật là vậy, nhưng hình như cô đã quên cái gì đó rất quan trọng thì phải.
Y Tiêu nỗ lực suy nghĩ hòng hy vọng có thể ghép những mảnh ký ức còn sót lại với nhau để không cảm thấy lồng ngực đau nhức nữa. Đang lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, người đó đang nức nở gọi tên cô. Y Tiêu không nhớ nổi đối phương tên gì nhưng trực giác cho cô biết người đó rất quan trọng bởi vì cô cảm giác được nhịp đập trong tim mình sắp sống lại .
Y Tiêu rất muốn xem rõ rốt cuộc là ai đang gọi mình, nhưng cô không thể hét lên thành tiếng, đành phải gian nan tìm một đại hòn đá lớn bên cạnh rồi hung hăng đập lên đùi mình liên tục để duy trì tỉnh táo, hơi thở dần nặng nề hơn, cô tự nhủ bản thân nhất định phải chờ, chờ…
Có vẻ như người kia đã nghe thấy và đã thật sự đi đến trước mặt cô.
Sau đó, Sở Toàn ôm Y Tiêu đầy máu trong vòng tay, cô trông thấy em ấy đang mở to mắt nhìn mình, trong miệng vẫn lẩm bẩm, “Chị đã đến rồi à? Em biết chị nhất định sẽ đến …”