Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên rọi vào ô cửa sổ, Y Tiêu bị nhốt cả đêm không khỏi thở dài, cô miễn cưỡng mở đôi mắt sưng húp ra nhìn Trần Á Luân, cái nhìn hung thần ác sát như muốn ăn tươi nuốt sống. Trên thực tế, nếu có thể, cô thực sự muốn một hơi nuốt ông ta vào bụng.
Không chỉ vì Trần Á Luân hại cô rơi vào nguy khốn mà càng bởi cô thật sự đang rất đói bụng, từ khi bị nhốt ở nơi quỷ quái này, kẻ bắt cóc cũng chả thèm xuất hiện hay cho họ uống một giọt nước nào, điều này làm cô cảm thấy phẫn nộ.
“Mấy đứa khốn kiếp này thật không nhân đạo chút nào, muốn bỏ đối chúng ta mà!”
Trần Á Luân khẽ nhướng mắt, đôi môi trắng bệch khô khốc mở ra rồi khép lại hệt như con cá bị mất nước, so với bị bỏ đói thì ông khát nước hơn, ông nhìn đứa ở đối diện rồi thầm thở dài trong lòng ‘tuổi trẻ thật khỏe!’
Một già một trẻ im lặng đối mặt với tuyệt cảnh, sự trầm mặc này chưa kéo dài được bao lâu đã bị một âm thanh ồn ào bên ngoài thay thế. Hai người nghe động tĩnh bên ngoài liền khẩn trương đứng lên, Y Tiêu dỏng lưng vào tư thế sẵn sàng đối phó với quân địch. Người không nhiều mà cũng không ít, vừa đủ bốn người mặc đồ đen che mặt, chỉ chừa hai con mắt và hai cái lỗ mũi lập thành một bàn mạt trượt. Y Tiêu tức thì nhận ra ba người vạm vỡ trong số đó đã bắt họ hôm qua, tên còn lại thì thon gầy hơn nhiều, nom đường cong lả lướt có lồi lõm đích thị là phụ nữ nên nhất thời Y Tiêu cũng cảm thấy có vài phần thân thiết.
“Chị xinh đẹp ơi, làm cướp cũng phải có đạo đức nghề nghiệp, câu nói kia nói như thế nào nhỉ, à đúng rồi, chính là ‘đạo diệc hữu đạo’ (*), chị xem chúng tôi ở mảnh đất quý của chị cả đêm chưa được ăn miếng cơm nào, đây là đạo đãi khách của mấy chị sao?”
(*) Đạo diệc hữu đạo: kẻ trộm/cướp cũng có đạo lý.
Y Tiêu híp lại đôi mắt hạnh nhìn người đẹp đeo mặt nạ quỷ ‘dữ tợn’ cách đó năm bước, vẻ mặt thèm thuồng chẳng khác gì quỷ háo sắc.
Người phụ nữ kia vốn không để ý đến Y Tiêu đang nằm trong góc phòng, nhưng lại bị lời nói này đả động phải nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
“Chuyện gì?”
Một giọng nói trầm ấm vang lên làm Y Tiêu bị kinh diễm, nếu ‘ma nữ’ này gỡ mặt nạ ra không chừng thực sự là tuyệt sắc dung nhan khuynh quốc khuynh thành, lúc đó dù cô có bị trói cũng không oan uổng!
Ma nữ hiển nhiên không hài lòng lắm với câu trả lời của ba gã cao to kia, lớn tiếng nói:
“Sao các người lại bắt cô ta ?”
“Chị gái xinh đẹp đừng trách mấy chú ăn cướp tội nghiệp, tôi là tặng phẩm kèm theo thôi, mua một tặng một đó, nhưng nếu mà chị không cho tụi tôi ăn uống, tôi thì không sao nhưng Trần Lão gia sắp bị đói chết rồi!”
Để chứng minh Y Tiêu nói đúng, dạ dày của Trần Á Luân bỗng kêu một tiếng rõ to.
“Chuột nhỏ, mang đồ ăn tới đây!”
Ma nữ khơi nheo mắt phượng ánh lên một nụ cười khó giấu, gã tên Chuột kia mở hộp ra rồi cầm hai cục xíu mại đưa tới miệng của Y Tiêu.
“Không dám làm phiền chị gái, tôi tự làm được!”
“Cô làm sao tự ăn được?” Giọng nói của ma nữ có ý trêu tức.
Y Tiêu nhanh chóng áp má vào cửa, “Chị chỉ cần cởi trói một tay của tôi ra là được rồi?”
“Không dám, lỡ như cô chạy trốn thì sao?”
“Tôi chỉ chỉ là một tặng phẩm, cho dù chạy cũng không ảnh hưởng gì nhiều, tiền đang ở đằng kia kìa!”
Y Tiêu liếc nhìn Trần Á Luân bên cạnh đang nhai thức ăn như hổ đói, gã áo đen thỉnh thoảng còn cho ông uống một ngụm nước, xem ra ba vợ của cô rất thích ăn món này!
“Tuy cô chỉ là một tặng phẩm nhưng vào tay rồi làm sao có thể để tuột mất! Rốt cuộc cô có ăn không?”
Ma nữ lắc lắc xíu mại trong tay, sau đó ném đi cách đó không xa, sau đó kêu một tiếng, “Tiểu Hắc!”
Không biết con chó săn màu đen từ đâu nhảy tới, hóa ra hôm qua giờ còn có một con chó mực vẫn luôn ngồi ở của nhìn họ. Tiểu Hắc vẫy đuôi chạy tới ngửi ngửi liếm liếm rồi mới gặm miếng xíu mại nhai nhai. Y Tiêu nhìn con chó ăn vui vẻ thì không khỏi nuốt nước bọt, mụ phù thủy kia sắp ném cho con chó miếng thứ hai, cô lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Đừng, chị gái ơi, đừng lãng phí thức ăn mà, tôi ăn, phiền chị…”
“Thật là…”, ma nữ buông hộp, kéo cằm Y Tiêu ra rồi nhét xíu mại vào miệng cô.
“Cô thực sự là rất kỳ quái, một cô gái bị bắt đến đây mà vẫn không sợ, còn to gan giảng dạy đạo đức nghề nghiệp cho cướp, cô có thể nói cho tôi biết là tôi nên có đạo đức nghề nghiệp gì không!”
Y Tiêu cau mày khi cắn đến nhân xíu mại, cô không thích ăn xíu mại, thậm chí chán ghét mấy món béo ngậy này, nhưng mà Sở Toàn đặc biệt thích ăn, chắc là di truyền từ ba. Tuy hai cha con gặp mặt nhau xem như kẻ thù nhưng tính tình như tạc cùng một khuôn mẫu, thảo nào mọi người đều nói ‘không thù không thành cha con’. Tạm thời không nhắc tới tới hai cha con kia nữa, trở về chuyện chính, trước tiên là nói về Y Tiêu phải đau đầu đối mặt với xíu mại, không thể làm gì khác hơn ngoài việc miễn cưỡng cắn nhẹ vài cái, không ăn thì chết đói mà ăn thì buồn ói! Khổ quá mà!
“Cô không thích ăn xíu mại à? Cô thích ăn gì? Lần sau tôi bảo Mèo nhỏ mua cho cô!”
A, Chuột nhỏ, Mèo nhỏ, một vườn bách thú a! Y Tiêu thầm nghĩ người đẹp này chắc không phải là Cọp mẹ đi, bất quá cô cũng không dám nói ra, chỉ có thể nói dỗ ngon dỗ ngọt.
“Tôi thấy chị cũng rất có đạo đức nghề nghiệp. Tôi và Trần Lão gia bây giờ như khách hàng của chị. Khách hàng là thượng đế phải không! Chị chỉ cần cho tụi tôi ăn no và hầu hạ Lão gia thật vui vẻ thì sẽ được thanh toán tiền chuộc, xong rồi chị sẽ thả tụi tôi đi bình an, vậy là mọi người đều vui, đôi bên cùng có lợi!”
“Thực là một cô gái dẻo miệng đáng yêu, tôi cũng không muốn thả cô về thì biết làm sao!”
Ma nữ kéo căng hai gò má trắng nõn của Y Tiêu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tức thì đỏ bừng bừng khiến cô khóc không ra nước mắt, dáng vẻ đáng thương làm người ta thương tiếc. Không lâu sau, ma nữ chịu không nổi vẻ mặt đáng yêu mới buông tay rồi xoa nhẹ gương mặt ửng đỏ nhưng lại bị Y Tiêu tránh được. Ma nữ cũng không tức giận, chỉ ngón tay lên chóp mũi đối phương:
“Cô không sợ tôi gϊếŧ con tin sao?”
“Không đâu, chị cầu tài nên sẽ không gϊếŧ người!”
“Chúng tôi cầu tài chính là Trần Á Luân, nhưng cô có giàu như ông ta không?”
Y Tiêu nghẹn ngào… nói có thì ai tin, bản thân cô còn không tin, mà nói không thì ngoa quá, tư tiền tưởng hậu lại mở miệng nói:
“Tôi… tôi là người thân của Trần Á Luân, chị mà gϊếŧ tôi thì ông ấy cũng không vui đâu! Ông ấy mà không… không … vui vẻ thì vấn đề tiền chuộc kia…”
Trần Lão gia đang ngồi ở một chỗ khác giựt giựt khóe miệng, nếu lúc này ông không bị trói thì phỏng chừng sẽ đập chai nước trên đất vào mặt Y Tiêu rồi! Đồ không biết xấu hổ, ai là người thân của cô chứ!
“Tiểu thư, tôi nghĩ cô gái này hoặc là con gái riêng hoặc là vợ hai của Trần Á Luân, ngày hôm qua bọn họ rất thân mật, còn cùng nhau hát hò uống rượu nữa.”
“Này, con mắt nào của anh thấy tôi là vợ hai hả?!”
Y Tiêu trợn tròn hai mắt trừng gã tên ‘Chuột’ kia. Khí chất và vóc người của cô rõ ràng chính là hình tượng của một người phụ nữ đàng hoàng, thế nào lại là vợ hai, con dâu lại bị nói thành vợ lẻ thì chẳng phải trở thành thành ‘lσạи ɭυâи’ (*) trong truyền thuyết sao!
(*) gốc là 扒灰 (Đào tro): ý nói bố chồng và nàng dâu tằng tịu với nhau.
“Cô nhóc tức giận kìa! Chớ không phải là bị nói trúng rồi sao!”
Tiếng cười như chuông bạc của người phụ nữ quanh quẩn bên tai Y Tiêu, lỗ tai vốn đỏ lại càng đậm hơn, cô ảo não nhắm mắt không muốn để ý tới người này. Với phản ứng của ma nữ thì tình huống của họ cũng không nguy hiểm, nhưng Trần Á Luân vốn im lặng nãy giờ lại mở miệng nói:
“Tôi không phải là người bại hoại như vậy, người này và tôi cũng chẳng có quan hệ gì, nhưng các người cũng đừng làm hại cô ta, chỉ cần cam đoan thả chúng tôi đi thì một phân tiền cũng sẽ không thiếu!”
Lời này thực sự ngoài dự liệu của Y Tiêu, xưa nay ông già này luôn xem cô là yêu nữ dụ dỗ con gái mình, hận không thể gϊếŧ chết cô cho rồi, hôm nay lại muốn cứu cô thì làm sao không ngạc nhiên cho được! Thừa dịp Y Tiêu đang sững sờ, một hơi thở xa lạ ập đến bên tai cô:
“Tôi đã nhìn ra cô không phải là tình nhân thì chính là con dâu, nếu không vì sao ông ta lại đối xử tốt với cô như vậy! Ha hả…”
“Con dâu?” Y Tiêu nói thầm, “Đúng là không sai!”
Y Tiêu vì hai chữ ‘con dâu’ mà mừng rỡ không ngớt, chúng ta hãy nói đến con kiến bò trên chảo nóng —— Tạ Sở Toàn! Cả đêm không ngủ nhưng tinh thần vô cùng tỉnh táo, hai mắt Sở Toàn đỏ như máu gà, sáng sớm cô đã tìm ra được xe của Y Tiêu trên một con đường núi. Chiếc BMW mà ‘vợ’ xem như con gái của mình đang đậu một mình mặc mưa mặc gió, còn chủ nhân đã biến mất từ lâu.
Trước bệnh viện thì có một chiếc máy quay làm manh mối, nhưng trên con đường núi chỉ có cây cỏ và hoa dại thì ai có thể nói cho cô biết Y Tiêu đang ở đâu. Cơ mà cảnh sát Tạ cũng phải cảm ơn nhưng vết tích để lại đã giúp cô tìm ra đầu mối…