“Có đúng như lời ông ấy nói không?”
Trước lời chất vấn của Sở Toàn, Y Tiêu nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cô vò vò vạt áo giống như trẻ con phạm lỗi chờ giáo huấn, nhưng Trần Lão gia lại mở miệng đỡ lời. Ông sợ con oắt họ Y kia sẽ hạ gục ông bằng một viên gạch rồi ném xác xuống biển cho cá ăn.
“A Hiên, con nói Y Tiểu thư là bạn gái của con sao.” Trần Lão gia trầm ngâm một chút rồi nói tiếp, “Mặc kệ cô là bạn gái của ai, nhưng tôi không đồng ý cô dây dưa với hai anh em chúng nó.”
Y Tiêu nghe thế liền cảm thấy không vui, thật là oan ức quá mà. Nói cô dây dưa với Tạ Sở Toàn thì cô còn chấp nhận nhưng cái gã Trần Kính Hiên kia chỉ là nam phụ chiếm màn ảnh, ý đồ tranh đoạt vị trí nữ chính trong thế giới ‘GL’ (*) thôi, thế nào lại biến thành Y Tiêu quyến rũ anh em nhà họ Trần chứ?
(*) GL: girl love.
Đúng là vu khống trắng trợn! Bây giờ Y Tiêu rốt cuộc đã hiểu Trần Kính Hiên đang giúp em gái che giấu gian tình và cũng lén thừa nước đục thả câu. Gã cố ý làm cho ba vợ ghét đứa ‘con dâu’ này, mặc khác có thể khiến cho Sở Toàn mất đi sự tin tưởng, một mũi tên gϊếŧ hai chim, không cần nhìn cũng biết Sở Toàn ngu ngốc làm sao lường được bản thân sẽ bị mây đen bao phủ. Trần Kính Hiên có Trương Lương kế thì Y Tiêu cũng có thang leo tường.
“Bác trai…”
“Đừng gọi tôi là bác trai, tôi cũng không có cháu gái!”
Y Tiêu muốn bắt chước Sở Toàn gọi ba, nhưng nghĩ chắc Lão gia này sẽ xách cây rượt theo đánh mình nên đành mặt dày gọi một tiếng ‘bác trai’, ngọn lửa yêu thương trong lòng cũng ‘bùng cháy’ theo. Nếu cô biết Sở Toàn đã không còn gọi ông già kia là ba kể từ lúc mẹ qua đời thì cô cũng chẳng dám kêu ba nữa.
“Đừng gọi ông ta là bác trai, ông ta không có tư cách. Trần Á Luân, tôi cảnh cáo ông, sau này cách xa chúng tôi một chút, tôi ở với ai cũng không cần ông quan tâm!”
‘Trần Á Luân’ trong miệng Sở Toàn tất nhiên là ba của cô. Tuy bây giờ cô không hiểu tại sao Y Tiêu lại nhận tiền và hứa hẹn với ông ta, nhưng chuyện mâu thuẫn gia đình thì về nhà đóng cửa lên giường từ từ giải quyết, bây giờ chỉ có cộng sinh mới là lối thoát duy nhất, quan trọng chính là cô không cho phép người phụ nữ của mình bị khi dễ.
“Tạ Sở Toàn, tuy con mang họ Tạ nhưng cũng đừng quên ba là ba của con, dòng máu đang chảy trên người con chính là của nhà họ Trần!”
Trần Á Luân căm giận đập tay mạnh lên bàn đá, cũng may đá hoa cương cứng, chất lượng cũng cao nên không vỡ tan dưới bàn tay khí công mười năm khổ luyện của Lão gia. Y Tiêu thấy ông già này không cứng không mềm và cũng không có cách nào đối phó với Tạ Sở Toàn thì hiển nhiên người chịu đòn kế tiếp sẽ là cô. Quả nhiên ông Trần trợn mắt chỉa ngón tay đang run run vào cô rồi giận dữ quát:
“Con… con suốt ngày dính với người phụ nữ này, ba làm sao không quan tâm được? Dù con không xem ba là ba nhưng con cũng phải nghĩ cho người mẹ đã khuất của mình, nếu Dịch San biết được con….”
“Im miệng! Nếu mẹ tôi trên trời có linh thiên, người đầu tiên bà trừng trị chính là ông! Ông tham quyền, tham tiền, bỏ rơi vợ con, ông có tư cách gì gọi tên mẹ của tôi! Đúng, pháp luật thừa nhận ông là ba nhưng ông có tự hỏi lương tâm xem ông có tư cách gì để quản chuyện của tôi không. Lúc tôi cần người chăm sóc, lúc tôi cần có ba nhất thì ông ở đâu? Hôm nay ông dựa vào cái gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi! Tôi thích phụ nữ thì sao, ít ra là tôi rất nghiêm túc và có trách nhiệm với quyết định của mình, chúng tôi sẽ không bỏ nhau vì tiền tài hay danh vọng giống như ông!”
“Không bỏ nhau? Không vì tiền tài hay danh vọng? Hừ!”
Tiếng khịt mũi khiến Y Tiêu khó chịu, cô cũng không hấp tấp biện giải, đến khi ông Trần chỉ vào mũi cô lần nữa rồi mỉa mai, “Vậy con nhóc đó lấy tiền của ba làm gì. Tiểu Toàn, chi phiếu còn nằm trên tay cô ta kìa! Đừng tưởng tình yêu là vạn năng, giữa con và tiền, cô ta hiển nhiên vẫn chọn tiền, hơn nữa quan hệ giữa cô ta và anh trai con cũng không rõ ràng.”
“Trần tiên sinh, ông đừng hiểu lầm!”
Ông Trần không cho cô gọi là ‘bác trai’ nhưng cô cũng không dám gọi thẳng tên giống Sở Toàn, tốt xấu gì thì ông ta vẫn là ba vợ của cô. Cơ mà cô cũng không thể bất chấp lấy lòng ba vợ mãi được, cô lập tức không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà nói rằng:
“Xem ra tôi phải làm sáng tỏ ba chuyện: thứ nhất, tôi và Trần Kính Hiên không có nửa đồng Mao quan hệ, anh ta là anh trai của Sở Toàn và cũng là anh trai của tôi. Không sai, đúng là anh ta đã nói thích tôi nhưng tôi chưa bao giờ để tâm điều đó. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là bạn gái của Sở Toàn mà thôi!”
Y Tiêu nói rất dõng dạc và say mê, chỉ dừng lại một chút để thở, thấy không có ai phản bác mới nói tiếp.
“Thứ hai, lúc nãy tôi đồng ý Trần tiên sinh là sẽ không bám lấy Sở Toàn, nhưng tôi và Sở Toàn là lưỡng tình tương duyệt, hoàn toàn không tồn tại vấn đề đeo bám, vậy nên xem như tôi vẫn giữ đúng lời hứa với ông.”
“Hừ, khá lắm nhóc con nhanh mồm nhanh miệng!”
Trần Lão gia thiếu chút tức giận đến lệch miệng. Lúc này, Sở Toàn đứng một bên xem như đã lĩnh giáo được sự lợi hại của vợ mình, biên tập viên quả thật rất đáng gờm, mồm mép vô cùng lưu loát. Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Trần Á Luân, cô hận không thể đánh trống thổi kèn khen Y Tiêu “giỏi lắm!”.
Nhưng dẫu sao Trần Á Luân cũng là cáo già nhiều thập niên trên thương trường, đâu dễ dàng để con oắt chưa vắt sạch mũi nhào nặn như trái hồng mềm được, ông bật lại:
“Nếu đã xem trọng tình yêu như vậy thì tại sao Y Tiểu thư thanh cao lại lấy tiền của tôi? Hai trăm vạn nói nhiều cũng không nhiều mà nói ít cũng không ít, hơn nữa đó chỉ là tiền đặt cọc, Y Tiểu còn ngại ít đòi tôi đến năm trăm vạn lận mà!”
“Hai trăm vạn cũng được mà năm trăm vạn cũng được, nói chung là ông muốn dùng tiền này để mua con gái thôi.”
Có lẽ gió ở bờ sông thổi vào hơi lạnh, Y Tiêu đang rét run người bỗng nhiên có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình làm cô ấm lên không ít, lúc này cô cũng nắm lại tay người nọ, lời nói tiếp theo có thể sẽ làm Sở Toàn bị tổn thương nhưng cô vẫn phải nói:
“Tôi có thể hiểu được nỗi lòng làm ba của ông, nhưng tôi không đồng ý với cách ông thể hiện. Sở Toàn đối với tôi là vô giá, dù ông có đưa ra bao nhiêu tiền cũng đừng hòng mơ tưởng có thể mang chị ấy đi khỏi tôi. Ông lấy tiền ra mua lại con gái không phải là làm nhục tôi mà chính là xúc phạm Sở Toàn. Tôi nghèo thật nhưng tôi cũng sẽ không vì mấy trăm vạn mà khom lưng bó gối, cũng sẽ tuyệt đối không vì tiền mà bán vợ. Tuy nhiên, tôi nhận hai trăm vạn này, đương nhiên nếu ông cho tôi năm trăm vạn thì tôi cũng sẽ nhận luôn. Có lẽ bây giờ ông rất muốn chỉ tay vào mặt tôi rồi mắng tôi là người không biết xấu hổ nhưng ông hãy nghe tôi nói hết lời đã…”
Y Tiêu dừng một chút, tuy võ mồm không mệt nhưng cũng thấy khát nước. Cô quay đầu nhìn Sở Toàn, tiện thể nuốt nước bọt nhuận hầu thì phát hiện chị ấy cũng đang nhìn mình, cô lập tức nhếch môi cười rạng rỡ:
“Sở Toàn đối với tôi là bảo vật vô giá, tôi sẽ không để cho bất kỳ một ai bôi nhọ chị ấy, ngay cả ông cũng không được. Nếu ông muốn cho tôi tiền thì tôi cũng sẽ vui vẻ nhận và đi quyên góp dưới danh nghĩa của Sở Toàn. Dùng tiền làm từ thiện tích đức cho con cháu ý nghĩa hơn thuê kẻ gϊếŧ người, ông sẽ không nghĩ tôi keo kiệt phải không?”
Đối mặt với ánh mắt của Trần Á Luân, Y Tiêu tự giễu, “Mặc dù tôi chỉ là một biên tập viên nhỏ nhoi, nhưng cũng may ba mẹ có để lại chút của cải nên Trần tiên sinh không cần lo lắng Sở Toàn theo tôi sẽ bị thiệt thòi!” Ý là tôi cũng hơi bị giàu đó nha!
“Có nghe không, cả đời Trần Á Luân ông chưa làm qua việc thiện, cuối cùng hôm nay cũng làm được một chuyện tốt! Tôi sẽ không lấy không tiền của ông, lúc đó chúng tôi nhất định sẽ ghi tên ông!” Nói xong Sở Toàn dắt Y Tiêu rời đi, nhưng chưa ra khỏi chòi nghỉ mát đã bị ai đó nắm lấy tay, “Đô Đô!”
Con gái ngốc đang bị người ta ôm như con tin, Sở Toàn vội vàng giành lấy con gái, đứa nhóc kia đang nằm trong tay bà già cũng dang rộng tay ra.
“Trả con lại cho tôi! Lại đây nào Đô Đô!”
Sở Toàn hiếm khi dịu dàng được vậy, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nheo của Đô Đô thoáng cái bỗng trở nên rạng rỡ. Kể cũng lạ, bình thường hai mẹ con như nước với lửa nhưng tính ra lại rất đoàn kết. Oắt con chạy thoát khỏi tay bà già liền giơ ‘ma trảo’ nhào lên người Sở Toàn, miệng liên tục kêu ‘ma ma!’.
Tuy nghe không rõ lắm nhưng không thể nghi ngờ đó là tiếng gọi ‘mẹ mẹ’. Sở Toàn nghe thấy liền cay cay khóe mắt, nhưng Y Tiêu ở kế bên lại cảm thấy không vui. Đúng là đồ sói con, bình thường cô dạy hoài thì chẳng chịu hé răng, lúc nói được lại chỉ nói với một mình Sở Toàn. Trái tim Y Tiêu nhất thời trở nên lạnh giá, đợi về nhà mẹ cho con biết tay! Cơ mà bây giờ không phải là lúc lo lắng những chuyện này, các cô phải lập tức rời khỏi đây, nhưng vừa quay người lại bị ông Viên ngăn cản.
“Thế nào, muốn bắt cóc chúng tôi sao? Chú Viên đừng cản con được không?”
Viên Hải là tên của ông Viên, mặc dù Sở Toàn hận ba nhưng lại rất kính trọng Viên Hải. Lúc hai mẹ con cô gặp chuyện, ông ấy đã giúp đỡ rất nhiều, gọi một tiếng ‘chú Viên’ cũng không có gì quá phận.
“Tiểu thư, lão gia… ông ấy…”
“Để tụi nó đi đi!”
Trần Á Luân xoa đầu rồi nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho ông Viên, sau đó mở mắt dõi theo bóng lưng con gái đang dần xa.
Ra khỏi biệt thự, Y Tiêu nhận lấy đứa nhỏ từ tay Sở Toàn rồi hung hăng hối thúc, “Đô Đô gọi mẹ đi, mẹ mẹ, mẹ!”
Y Tiêu nói mãi nhưng oắt con này lại cười ngây ngô không thèm mở miệng gọi mẹ, “Hừm, đồ oắt con xấu xa, về nhà xem mẹ xử con thế nào, đồ phản bội!”
“Em dám xử nó! Để xem chị xử em thế nào!”
Y Tiêu đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, rụt cổ nhìn Sở Toàn, không dám lên tiếng nữa. Sau khi lên xe một lúc mới hỏi, “Lúc nãy nghe em lấy tiền chắc chị giận lắm hả?”
“Chị biết em sẽ không vô duyên vô cớ nhận tiền nên cũng không thấy tức giận gì.”
“Vì sao?”
“Chị tin em!”
Sở Toàn chạy tới giao lộ bỗng dưng có suy nghĩ, ba chữ ‘chị tin em’ giống như đèn giao thông giữa ngã tư đường, nên đi đâu hoàn toàn phụ thuộc vào sự tin tưởng…