*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy Sở Toàn ngoài miệng nói căn cứ vào chỉ thị tối cao để đàm phán trên giường, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, song nếu là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh khỏi, nên chung quy là…
“E thích ở đây không?”
“Thích, đèn mờ, nhạc nhẹ, không khí ấm áp, nhưng mà…”
Sở Toàn mỉm cười nhìn ánh mắt chờ mong của gã đàn ông rồi nhấp môi miếng rượu đỏ, chậm rãi nói tiếp, “Nhưng mà hoàn cảnh tương đối thích hợp để nói chuyện yêu đương chứ không hợp để hai anh em nói chuyện!”
“Oắt con nói chuyện chính đi, em cứ khiến anh lo lắng cho của hồi môn anh đã chuẩn bị không được sử dụng!”
Trần Kính Hiên sờ sờ chiếc cằm nhẵn nhụi của mình, ngữ điệu đầy bất lực, thương trường ác liệt anh chẳng sợ, chỉ sợ câu ‘nhưng mà…’ của cô em gái trước mắt.
“Tưởng anh đưa gì chứ sao lại đưa của hồi môn, chẳng lẽ anh không biết em sẽ từ chối!” Sở Toàn cợt nhả sau đó cầm lấy ly chân dài che miệng nói thầm, “Nói không chừng của hồi môn này còn có thể làm sính lễ!”
Trần Kính Hiên nghe được liền thắc mắc, “Gì mà của hồi môn thành sính lễ, em nói rõ anh nghe xem? Lẽ nào Tiểu Toàn em muốn tìm một người ở rể?” Thấy Sở Toàn mỉm cười không nói, gã cũng không hỏi, “Mặc kệ là của hồi môn hay sính lễ, đợi em tìm được người thích hợp thì anh sẽ tặng cho em.”
“Anh đừng nói chuyện như ông già vậy chứ, cũng đừng lo cho em, anh quan tâm đến bản thân kia kìa?”
Sở Toàn biết nếu bản thân cứ dây dưa chuyện sính lễ và của hồi môn với Trần Kính Hiên thì sớm muộn gì cũng rơi vào bẫy ‘gian thương’, cô đành phải chuyển chủ đề.
“Anh nói xem, anh đẹp trai, tài giỏi, nhẫn hột xoàn cũng to hơn ông Vương, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái? Em đã mong chờ chị dâu nhiều năm rồi, rốt cuộc anh muốn tìm kiểu người như thế nào, em có thể xem xét thử…”
“Em muốn làm bà mai à?” Trần Kính Hiên nhíu mày buông ly trong tay xuống, tà tà cười rồi đưa môi thì thầm bên tai Sở Toàn, “Tiểu Toàn, lần này em đúng thật là có khả năng giúp anh, anh đang để ý một cô gái …”
“Ai?”
“Em cũng quen đấy, là Y Tiểu thư…”
“Cái gì?”
Sở Toàn cả kinh, mặc dù cô đã nghe chính miệng Trần Kính Hiên nói nhưng vẫn không thể tin nhìn anh trai chằm chằm như muốn tìm gì đó nhưng cũng phí công, “Anh nói ai?”
“Y Tiêu, Y Tiểu thư, bạn tốt của em.”
“Không được!” Còn chưa đợi Trần Kính Hiên nói hết lời, Sở Toàn liền mở miệng, “Anh lại không nghiêm túc rồi.”
“Thế nào là không nghiêm túc? Y Tiểu thư là bạn tốt của em, nhân phẩm cũng tốt mà lại thân thiết với em, giờ tìm đâu ra người phụ nữ hoàn hảo, vừa đẹp, vừa có học thức, nhân phẩm lại tốt như vậy, lẽ nào cô ấy không xứng với anh trai của em sao?”
“Không!”
“Em cho rằng anh không xứng với cô ấy?”
“Vấn đề không phải là xứng hay không…”, Sở Toàn nóng nảy khi nghe anh trai mình luôn kính trọng dám nhớ thương vợ mình. Lúc này, Trần Kính Hiên càng nhíu chặt mày, “Em ấy đã có người để thích rồi, nếu anh thích em ấy thì em khuyên anh nên sớm đổi mục tiêu đi!”
“Thích? Không phải còn chưa kết hôn sao? Chỉ cần chưa cưới thì anh vẫn còn có cơ hội, mà kết hôn rồi thì đã sao, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc!”
“Anh!”
Sở Toàn chưa phát giác ra giọng mình lớn cỡ nào. Sau đó hai người đều im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập.
“Được rồi, Tiểu Toàn, chúng ta không nói việc này nữa, đây đều là món ăn mang từ Quảng Châu đến, khi em còn bé rất thích ăn cua mà. Nhớ lúc em đến Anh quốc du học cũng không có ăn, lại đây ăn một con đi.”
“Em không ăn!”
Thấy Sở Toàn bướng bỉnh gắp thức ăn trong chén trả về, Trần Kính Hiên cũng không giận, cười hỏi, “Vì sao đột nhiên lại không thích ăn ?”
“Dạ dày Y Tiêu không tốt nên tụi em cũng ít ăn mấy món này…”
Sở Toàn nói đến phân nửa lại im lặng nhìn bàn đầy món ngon đã lâu không ăn nhưng chỉ chọn đĩa bánh gato.
“Cũng đừng lãng phí đồ ăn. Em thích ăn bánh à?”
“Anh, anh có nghiêm túc với những gì mình vừa nói không?”
“Chuyện gì?”
“Anh, em có lời muốn nói…”
Sở Toàn buông chiếc đũa trong tay xuống rồi nhìn thẳng vào hai mắt của Trần Kính Hiên:
“Anh thích cô gái nào cũng được, ngoại trừ Y Tiêu là không thể! Bởi vì người Y Tiêu thích chính là… Chính là em. Bọn em đang yêu nhau.”
“Sở Toàn, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, em đừng đùa giỡn anh, mau thu hồi lại lời vừa nói đi!”
“Em không nói giỡn, em rất nghiêm túc…”
“Câm miệng! Mau thu hồi lại lời mới nói ngay đi!”
Trần Kính Hiên đập bàn, gương mặt hiền lành lộ ra nét dữ tợn, “Tiểu Toàn, em còn nhỏ nên thích mới lạ, lúc anh còn trẻ cũng làm nhiều chuyện hồ đồ nên anh có thể hiểu tâm tư của em. Anh biết chuyện của Hoắc Minh Viễn đã đả kích em rất nhiều, nhưng em cũng không nên tìm phụ nữ để chung sống…”
“Chuyện em và Y Tiêu sống chung không liên quan đến anh ta, trước đây em thích Hoắc Minh Viễn nhưng bây giờ em thích Y Tiêu, khác nhau ở chỗ là em rất yêu Y Tiêu…”
Sở Toàn quan sát sắc mặt của Trần Kính Hiên rồi tiếp tục nói, “Anh biết em không phải người vô trách nhiệm, lại càng không phải là người thích đùa bỡn, từ lúc em quyết định sống cùng Y Tiêu thì em cũng đã biết con đường tương lai mình phải đi…”
“Làm sao giống nhau được?” Giọng nói của Trần Kính Hiên không khỏi cao hơn vài đê-xi-ben, “Hoắc Minh Viễn khác, dù gì thì anh ta vẫn là một người đàn ông chân chính. Hiện tại anh ta cũng đã ly hôn, nếu em muốn sống với anh ta, anh sẽ không phản đối, chí ít người khác biết em là bà Hoắc, thế nhưng Y Tiêu…”
“Danh phận quan trọng như vậy sao? Em vẫn nghĩ anh sẽ hiểu em nhưng…”
“Do anh quá hiểu em nên anh biết em đang đâm đầu vào ngõ cụt, em và Y Tiêu không có tương lai, anh là anh trai nên phải ngăn cản!”
“Anh, hôm nay em đến đây để thông báo cho anh biết chứ không phải để hỏi ý kiến. Nếu anh chúc phúc cho em và Y Tiêu thì em vô cùng cảm kích, dù anh phản đối cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của em. Bữa cơm này có ăn tiếp cũng vô nghĩa, em về trước, hôm nào mời anh ăn lại vậy.” nói xong Sở Toàn liền đứng dậy bỏ đi.
“Aaa…” Trần Kính Hiên nhìn bóng dáng Sở Toàn rời đi, ly rượu trong tay tức thì bị bóp nát, thủy tinh đâm vào da làm máu đỏ chảy đầy trên chiếc áo sơ mi trắng.
“Trần tiên sinh, anh…”
“Đi ra ngoài, đều cút hết ra ngoài cho tôi!”
Trần Kính Hiên tức giận hất đổ hết cả bàn ăn, gã lại nhìn đống hỗn độn rơi đầy đất, tay nắm chặt vết máu loang lổ rồi cắn răng lẩm bẩm, “Tiểu Toàn, anh sẽ không để cuộc sống của em đi chệch đường ray, tuyệt đối không! Y – Tiêu!”
Y Tiêu đang ở trong nhà tất nhiên sẽ không biết bữa cơm giương cung bạt kiếm của hai anh em, nhưng đứng dưới góc độ của Sở Toàn để lý giải thì cô sẽ không đề cập tới vấn đề này, cuộc sống gia đình vẫn tạm ổn theo chỉ thị của đồng chí Tiểu Bình (*)
Hôm đó, Y Tiêu đi tháo băng, thấy dung mạo của bản thân không giống Nhị Lang Thần (**) hay Bao Thanh Thiên (***) lập tức kích động đến phát khóc, suýt nữa lay rớt luôn cánh tay của bác sĩ.
Căn cứ vào nguyên tắc ‘một người hạnh phúc không vui bằng mọi người hạnh phúc’, Y Tiêu đương nhiên muốn mở tiệc ăn mừng với cả thể giới, nhưng cô vừa ra khỏi bệnh viện đã bị một chiếc Mercedes màu đen chặn đường…
(*) Tiểu Bình: Tập Cận Bình, bí thư của TQ.
(**) Nhị Lang Thần:
(***): Bao Thanh Thiên: