“Tôi sẽ không bỏ qua, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ qua!”
“Đang suy nghĩ gì đấy?”
Y Tiêu bất thình lình bị một vòng tay ôm ấp không khỏi giật mình, há biết cánh tay kia còn ôm chặt hơn mấy phần làm cô không thở nổi.
“Chị là mèo sao?” Y Tiêu giãy tay người kia ra, cuối cùng không chịu được sự bá đạo của đối phương, đành phải nhếch miệng chiều theo, “Đi đường nào mà một chút tiếng động cũng không có?”
“Còn không phải do em quá chuyên chú suy nghĩ sao. Đang nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?”
Sở Toàn hưởng thụ ôm người đẹp thơm tho trong ngực, ánh mắt bất giác tập trung vào rãnh ngực và cặp đùi thon dài trắng nõn ẩn hiện trong chiếc áo form rộng. Cô hít một hơi thật sâu hấp thụ mùi thơm mê người trên sợi tóc, đốt ngón tay không tự chủ bồi hồi ở bắp đùi, đàn tấu lên khúc thần tiên.
“Nói chị biết em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Y Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại nghe chất giọng khàn khàn thỏ thẻ bên tai, cô dựa hẳn vào người đối phương hưởng thụ thời khắc bình yên, không thèm quan tâm đến tình địch đáng chết kia nữa.
“Nghĩ đến cục cưng!”
“Đồ xấu xa! Sao em lại nghĩ đến oắt con xấu xí làm người ta ghét đó chứ!” Sở Toàn không phục khẽ cắn tai của ‘đồ xấu xa’, “Mỗi ngày không chơi với con oắt đó thì cũng ngồi cười ngây ngô, không biết tại sao phụ nữ bọn em lại như vậy!”
“Phụ nữ bọn em? Bộ chị không phải phụ nữ chắc? Sở Toàn, không phải chị quen em xong rồi lại cảm thấy bản thân khác lúc trước chứ? Mặc dù em rất thưởng thức vẻ đẹp trung tính nhưng em không tán thành chị dùng suy nghĩ của đàn ông để nói về trẻ con như thế.”
“Chị hiểu, chị hiểu, em thích gái đẹp, Tiêu sắc nương!” Sở Toàn bất mãn nhéo chóp mũi của người kia, “Miệng lúc nào cũng ‘cục cưng’, ‘cục cưng’, chỉ sợ địa vị của chị bây giờ ở trong lòng em đến gốc hành cũng không bằng?”
“Cục cưng, cục cưng, Tạ Sở Toàn mới là cục cưng em yêu nhất, có hiểu không?”
Sở Toàn nghe lời này liền nắm chặt hai tay, hai người tình chàng ý thiếp một hồi đến khi ngửi thấy mùi cháy khét mới lấy lại tinh thần.
“Tạ Sở Toàn, đồ oan gia! Đúng là khắc tinh của em mà!”
Nghe được tiếng gào thét bên trong vọng ra, cảnh sát Tạ của chúng ta chật vật thoát khỏi nơi chẳng lành. Y Tiêu vốn muốn cản Sở Toàn lại nhưng sát tinh chạy quá nhanh nên cô đành phải tự mình dọn dẹp cục diện rối rắm, vừa dọn vừa nghĩ linh tinh.
“Đồ oan gia! Ở biệt thự thì chăm nom tiểu thiếu gia, trở về nhà phải chăm sóc Tạ đại gia! …”
“Ha ha, oắt con đó có nhiều người hầu hạ như vậy, em còn ở đó làm ngươi mù xem náo nhiệt làm gì!”
Sở Toàn như một làn khói chạy trốn tới bàn ăn ở phòng khách, hai tay kẹp cái chân gà nhét vào trong miệng gặm, còn mập mờ nói, “À, sao hôm nay con nhóc đó không về với em?”
“Chẳng phải vừa ý chị sao?” Y Tiêu bưng đĩa ra ngoài bắt gặp người kia đang say sưa liếm dầu mỡ trên ngón tay, tức giận xì miệng, “Nhưng như vậy còn đỡ hơn tính đào hoa của chị!”
“Cái gì đào hoa? Đừng nói là em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Hoắc Minh Viễn nha? Chị đã nói với em rồi, chị và anh ta…”
“Hoắc Minh Viễn là ai vậy, chị đang nhắc nhở em đó sao?”
Y Tiêu nhíu mày, Sở Toàn liền ngậm miệng không nói nữa, cô cúi đầu mệt mỏi ăn đồ trong miệng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng vang phát ra trên TV:
“Đừng cản đường!”
“Thả tiền xuống thì tôi sẽ để anh đi!”
“Không!”
“Anh nghĩ sẽ thắng được tôi sao?”
“Tôi muốn thử xem “
… … … … … … … … …
“Ăn cơm thì lo ăn đi, có gì hay mà xem?” Y Tiêu gõ gõ cái chén của người đối diện rồi cầm remote lên định tắt TV, “Đã kêu đừng xem rồi mà.”
“Đừng tắt, chị chưa xem được kết cục…”
“Cuối cùng Lưu Đức Hoa diễn vai cướp chết bỏ lại vợ đang mang thai, tất cả cướp đều bị bắt!”
“Chết?” Sở Toàn nói thầm một câu rồi hậm hực đặt chén đũa xuống, “Sao lại chết? Không nên a!”
“Sao lại không chết? Chị thấy tiếc?” Y Tiêu hứng thú híp mắt nhìn người trước mặt.
“Anh ta đã cải tà quy chính, cứ thế mà chết đi quả thật có chút đáng tiếc, mặc dù tội không đáng chết nhưng mà vẫn là cướp…”
“Cướp thì thế nào?”, Y Tiêu lập tức mở miệng nói, “Có ai muốn làm cướp đâu, bọn họ cũng bất đắc dĩ thôi, huống chi cướp cũng có người tốt kẻ xấu…”
“Cướp là cướp, bất kể vì nguyên nhân gì cũng không được phạm pháp, nếu không thì có pháp luật để làm gì?”
“Đồ ngốc, pháp luật, pháp luật! Pháp luật sao bằng ân tình, em hỏi chị, nếu như… em nói là nếu như em phạm pháp thì chị sẽ như thế nào?”
“Pháp bất dung tình!”
Đêm này, Y Tiêu trằn trọc suy nghĩ về bốn chữ kia, tâm như bị kim đâm đau nhức, ‘pháp bất dung tình’, Tạ Sở Toàn nếu có một ngày chị biết em chính là ‘Vô ảnh’ thì chị có thể vô tình đến mức nào?
Khi đó chị sẽ tuyệt tình tự tay bắt em sao? Chắc chị sẽ hận em lắm! Hận sự ích kỷ của em.
Nhưng em không có cách nào, không có cách nào khống chế bản thân, cho dù phía trước là vách núi cheo leo em cũng sẽ không quay đầu lại. Tạ Sở Toàn, vì sao chị lại là cảnh sát, em là chuột, chị là mèo, ông trời thật đúng là biết đùa.
Y Tiêu nhếch môi tự giễu rồi lại ngắm nhìn người đang ngủ say.
Một đêm khó ngủ vẫn còn có một người, từ lúc tình cờ gặp Y Tiêu, Tần Khanh lâm vào trong mâu thuẫn. Cô biết rõ tình cảm của mình đối với Sở Toàn đã sớm đã vượt ra khỏi phạm trù cấp trên và cấp dưới, nhưng đối mặt với tình định mạnh cô lại phát hiện mình thật sự bất lực. Cô vốn cho rằng Y Tiêu bị uy hiếp mà đi vào khuôn khổ, nào ngờ sự tình hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mình.
“Cô cứ công bố chuyện này đi, tôi chưa hề muốn che giấu quan hệ của chúng tôi. Nếu cô nói cho người ngoài biết, sự nghiệp của Sở Toàn có thể sẽ vì cô mà bị hủy hoại. Cô đã ở cùng chị ấy một thời gian không ngắn, hẳn là cô phải hiểu rõ tính tình của chị ấy. Với tính cách đó, dù chuyện này có công khai thì chị ấy vẫn sẽ không bỏ rơi tôi, cô nói tôi có cần cảm ơn cô không nhỉ?”
Mặc dù Tần Khanh không cam lòng nhưng cô phải thừa nhận Y Tiêu nói không sai, với tính cách quật cường của Sở Toàn, nếu sự việc bị bại lộ, chị ấy chẳng những không lùi bước mà ngược lại sẽ làm việc chính nghĩa, kiên trì cùng với Y Tiêu.
Cô càng không ngờ Y Tiêu đã tính toán đến chuyện đó, một khi chuyện tình của hai người họ lộ ra ánh sáng, Sở Toàn sẽ không có cách nào đặt chân vào sở cảnh sát, vấn đề giữa họ cũng tự nhiên được giải quyết dễ dàng. Tần Khanh biết việc này bất công với Sở Toàn, nhưng tình yêu là ích kỷ, vô luận kết quả có như thế nào thì trong trận chiến này cô nhất định phải đánh thắng.
Tần Khanh cũng không phải người bình thường, cô đã hứa sẽ vĩnh viễn không từ bỏ thì cô sẽ làm đúng như vậy. Từ đó, Sở Toàn thường xuyên nhận được vài món quà khó hiểu, từ khăn lụa cho đến bút máy, từ dây treo điện thoại đến cái móc chìa khóa, càng khiến người khác tức giận chính là Tần Khanh được đà lấn tới cuộc chiến giành dạ dày, thỉnh thoảng cô sẽ làm chút việc nhà, xào rau nấu cơm, nhân tiện PK Y Tiêu một phen.
Y Tiêu đến cùng cũng chỉ là phụ nữ, cũng có ghen tuông, đôi khi cô còn trêu người kia là ‘tề nhân chi phúc’, khổ nỗi Sở Ngớ Ngẩn chỉ cười bảo cô đa nghi quá, đâu phải ai cũng giống nhau.
Sở Toàn có thể không quan tâm, song Y Tiêu cũng không dám khinh thường đối thủ, trải qua ba lần bốn lượt ‘minh tranh ám đấu’, Y Tiêu đã lĩnh giáo được lực sát thương của Tần Khanh. Cô đã nắm được phiếu cơm trong tay nên phải hết sức cẩn thận, có câu nói rất hay: ‘không sợ giặc trộm, chỉ sợ giặc thù’
Y Tiêu vì giữ chắc thành quả thắng lợi nên có thể nói là dùng tận lực, cô liên tiếp mấy ngày không chăm sóc Tiểu Đô Đô mà chỉ giành thời gian cướp lại vợ, áp dụng hình thức ép sát mục tiêu để mang mùa xuân ấm áp về lại gia đình.
Gần đây Sở Toàn bận bịu điều tra vụ án buôn lậu, Y Tiêu mỗi đêm đều canh đúng giờ đến cảnh sát đưa cơm. Cô biết Sở Toàn tăng ca nên sẽ mang cơm canh nhà làm đến, đương nhiên thỉnh thoảng dăm ba bữa cô sẽ gặp phải ‘tình địch’, trước mặt người ngoài thì cả hai giả vờ khách khí nhưng vẫn không thể che hết mùi thuốc súng.
Ngày hôm đó đèn hoa mới lên, Y Tiêu đã cầm theo cà mên đến sở cảnh sát. Đi xuyên qua đại lộ, vừa quẹo vào hẻm nhỏ, cô lập tức nghe thấy tiếng động lạ phía sau. Mới đầu cô cũng không để ý lắm, nhưng không biết là do cảnh giác nghề nghiệp hay là vì khứu giác đặc thù của phụ nữ mà thả chậm bước chân ở chỗ khuất đèn, vào lúc này, sau lưng truyền đến một cơn gió…
Đại khái là trời sinh mẫn cảm với võ thuật, Y Tiêu vừa lắc eo tránh thoát cú đánh kia đồng thời nắm chặt cái cà mên đập vô người phía sau, đối phương đánh hụt lập tức thu hồi thế tấn công, sau đó đưa tay bảo vệ hai má mình.
“Các người là ai?”
“Người đòi mạng cô!”
Giọng nói đanh thép vừa dứt Y Tiêu liền cảm giác được trước mắt lại xuất hiện thêm mấy cái bóng đen. Cô nghe ý đồ của đối phương sắp tung chiêu ngoan độc cũng không dám chủ quan, theo bản năng vội vàng phản kích. Con hẻm nhỏ bị năm ba gã đàn ông cao to làm chật ních, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Y Tiêu sẽ dễ dàng chiếm lợi thế trong không gian hẹp này, nhưng mấy gã to xác kia cứ thay nhau ra trận khiến cô dần mất sức, ngay lúc này, đột nhiên có một thanh đao nhọn hoắc nhắm đến trước mặt…