“Em có nhớ tại sao mẹ của Nghi Lâm lại tha thứ cho Bất Giới hòa thượng không?”
Y Tiêu xoay tròn mắt cố gắng nhớ lại tình cảnh đó xong lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn nhìn trên người rồi lắp bắp quát lớn, “Chị… chị… chị là đồ lưu manh!”
Y Tiêu vừa nói vừa co đầu gối đạp người kia ngoài, tưởng rằng Sở Toàn sẽ tránh né nào ngờ đối phương không những không tránh mà còn như hổ đói vồ mồi, một phát ăn ngay đè Y Tiêu xuống dưới thân.
“Lưu manh thì cũng chỉ với mình em thôi!”
Y Tiêu không nghĩ tới chỉ trong vài này ngắn ngủi mà da người này càng lúc càng dày, đao thương bất nhập, thà làm bậy mà chết vinh còn hơn sống nhục!
“Em không nguyện ý, chị có biết hành động này là gì không? Đây chính là cưỡиɠ ɦϊếp! Cảnh sát Tạ, chẳng lẽ chị muốn lấy thân thử nghiệm dùng sức mạnh với em?” Hai người bất phân thắng bại, Y Tiêu bỗng không chống cự nữa, đầu gối cũng buông lỏng xuống, ung dung chăm chú nhìn người kia.
“Xem ra chị phải phổ cập pháp luật thường thức cho em một chút!” Sở Toàn thoáng dừng, miệng lộ ra nụ cười xán lạn, “Pháp luật trong nước vẫn chưa bảo hộ đồng tính đâu! Chị làm thế nào cũng không thể khiến em tha thứ nên chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này”, nói xong cười “hì hì” hai tiếng rồi lấy một bộ còng tay sáng loáng từ sau hông ra.
“Vô sỉ!”
Y Tiêu nhìn thấy chiếc còng liền biết người nọ không nói đùa nên có chút hoảng loạn. Cô dùng sức chống đỡ nửa người hòng tránh tay khỏi chiếc còng kia. Cô định bắt lấy tay của đối phương, nào ngờ vừa trở tay thì còng đã tới gần sát.
Y Tiêu thấy vậy vội vàng rụt tay trái lại, chiếc còng kia tức khắc chuyển sang tay phải bởi vì trước đó tay phải của cô đã bị “Đồ vô sỉ” bắt đặt trên mép giường. Y Tiêu nào phải người dễ đối phó, mắt thấy cửa thành sắp thất thủ, ngay tại bước ngoặt nguy hiểm cô không vội rút tay phải mà lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đưa tay trái ra.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, hai người gần như đồng thời khóa tay của nhau lại. Sở Toàn liếc nhìn tay mình bị còng lại bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, vừa cảm thán vừa tự hỏi, “Y Tiêu, em có luyện qua chuyên môn sao?”
“Đúng vậy!” Y Tiêu tức giận mở to hai mắt trừng người trước mặt, “Đây là chuyên môn dùng để đối phó sắc lang!”
“Haiz, rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho chị đây?” Sở Toàn thầm hát khúc mặc niệm khi chứng kiến cô gái thiện lương đầy khả ái đã biến thành bà cô hung thần ác sát, “Em mau trở lại đi, hãy trả lại cô gái dịu dàng động lòng người cho chị!” Sau đó vô lực ngã xuống bên kia giường.
“Đây chính là cách chị nói xin lỗi?” Y Tiêu ngồi dậy kéo kéo cánh tay phải của mình khiến tay trái của Sở Toàn cũng bị kéo theo, “Huống hồ một lần bất trung trăm lần không cần! Mau giao chìa khóa ra mở thứ này cho em! Bằng không… Bằng không…”
“Bằng không tội thêm một bậc!” Nhìn Y Tiêu đỏ mặt, Sở Toàn tiếp lời nói, “Dù sao cũng không nhận được sự tha thứ của em nên đối với chị có khác gì án tử hình, chẳng lẽ còn quan tâm bị phán ngũ xế phanh thây hay giảo hình sao?”
“Chị!” Y Tiêu hết cách với đứa chơi ăn gian này, cô híp híp mắt, trong con ngươi tức thời hiện lên tia sáng, sau đó cô hạ người thấp xuống thì thầm bên tai Sở Toàn mấy câu, “Chị thật sự muốn em tha thứ hửm? Vậy thì…”
“Em nói cái gì?!” Sở Toàn kinh ngạc nhìn chằm chằm Y Tiêu một lát sau mới hạ giọng, “Chúng ta có thể đổi điều kiện không?”
“Chị không chịu thì thôi, ngày mai em không đi làm nhưng sở cảnh sát không thể một ngày không có cảnh sát Tạ đâu!”
“Chị không có ý này, chị chỉ lo lắng… Lo lắng…” Sở Toàn sợ hãi nhìn Y Tiêu, trong ánh mắt rõ ràng đang trốn tránh, “Lo lắng em sẽ không…”
“Xùy! Em đâu phải chưa từng ăn qua thịt heo hay chưa thấy heo chạy, lúc em tám tuổi đã cùng Tư Vi xem xxx, mười bốn tuổi liền tận mắt chứng kiến hiện trường trực tiếp của hai người phụ nữ, chị nói em có thể hay không? !”
Y Tiêu vừa nói chuyện với Sở Toàn, vừa tà ác cân nhắc lát nữa cô nhất định phải dạy dỗ người phụ nữ chết bầm này một phen, cho dù chị ấy khóc lóc kêu cha gọi mẹ thì cô cũng sẽ không buông tha dễ dàng… Y Tiêu bắt đầu triển khai cảnh tượng tự mình lột sạch quần áo của Tạ Sở Toàn rồi vung roi da hung hăng chà đạp.
Sở Toàn nheo mắt nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt Y Tiêu chỉ cảm thấy lạnh toát cả xương sống, giống như có vô số sâu róm bò qua bò lại trên da mình, “Em có thể dịu dàng một chút không?”
“Bớt lải nhải đi!”
Một tiếng sư tử hống dọa Sở Toàn ngoan ngoãn ngậm miệng, lúc Y Tiêu vừa định muốn xích lại gần cổ thì cô lại khó chịu ngó mặt đi chỗ khác và đề nghị, “Hay để chị đi tắm trước…”
“Sao chị lắm chuyện vậy hả!” Y Tiêu tức giận gắt một tiếng, nhưng nghĩ lại vì sức khỏe của cả hai bèn đứng lên.
“A!” Y Tiêu vừa đứng lên kéo theo Sở Toàn, chiếc còng lạnh buốt chạm vào da thịt lập tức truyền đến tiếng kêu đau.
Sở Toàn nhíu mày, “Tiêu, chúng ta mở cái này ra trước nha…” Không đợi người kia trả lời, cô trực tiếp móc chìa khoá ra, cùng lúc đó Y Tiêu thân thủ nhanh nhẹn đột nhiên ra tay đoạt lấy chìa khoá khiến cảnh sát Tạ vô cùng bất ngờ.
“Để em giữ chìa khóa này, chờ chị đền tội xong thì mở!”
Y Tiêu cố ý đay nghiến hai chữ ‘đền tội’ cực nặng rồi lập tức vung tay một cái, cũng không biết chiếc chìa khóa nhỏ đã bay đi đâu.
“Em mở ra đi, hai chúng ta bị khóa với nhau như vầy cũng không hay mà lại không tiện…”
Sở Toàn vừa rung rung chiếc còng trên tay vừa năn nỉ, trước đó cô còn tưởng có thể hưởng thụ tắm uyên ương nhưng người kia căn bản không có ý định tắm rửa, bây giờ ngay cả cơ hội chuyển mình cũng không có, trong lòng Sở Toàn không khỏi mất mát.
“Chuyện này thì liên quan gì đến chị đâu, một lát nữa chị cứ nằm trên giường kêu to thôi, người động thủ là em mà, đừng nhọc lòng lo lắng chi cho phí!”
Y Tiêu mất kiên nhẫn đẩy Sở Toàn nằm xuống giường, hiển nhiên Y Tiêu thường thấy “heo chạy”, hơn nữa Sở Toàn đã hướng dẫn từng bước rồi. Cô không chút hoang mang hôn vào cái cổ nhỏ dài, kiên nhẫn đợi đối phương vui sướng mới chậm rãi mò xuống công thành chiếm đất, chiến dịch này đánh hết đỗi dịu dàng mang theo chút cuồng dã, dù trước đây không có kinh nghiệm nhưng việc xem mèo vẽ hổ này vẫn rất ra hình ra dạng .
Chỉ là xưa nay cảnh sát Tạ của chúng ta đã quen xưng vương xưng bá trên giường, khi tia nắng phương đông đầu tiên rọi vào nhà, Sở Toàn bị giày vò cả đêm cũng không lo đi tắm mà lại mệt mỏi nhắm chặt mắt, toàn thân như tan ra thành từng mảnh, dù cho trước kia cô bị sai sử như đàn ông ở trường cảnh sát cũng chưa từng mệt mỏi đến vậy. Bên hông đau buốt, bụng dưới căng nhức chứng tỏ đêm qua điên cuồng cỡ nào. Cô nhớ tới người kia trước khi ngủ còn đắc chí mỉm cười khiến cô giận đến nghiến răng, hận không thể lập tức phản kích, nhưng cô cũng biết rõ bản thân người kia cũng bị tổn thương nên đành phải tạm thời lui binh, lặng lẽ ghi nợ lại trong lòng.
Sau chuyện này, Sở Toàn xem như được tha thứ, chỉ có một điểm khiến cô cảm thấy thật sự uất ức chính là địa vị thống soái trên giường của mình tràn ngập nguy hiểm, bé cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn ngày xưa đảo mắt liền hóa thân thành sói xám hung ác. Hai vợ chồng lấy lý do ‘phải phân công thụ’ này để ‘ra tay đánh nhau’ nhưng thường chưa kịp phân rõ thắng bại đã mệt mỏi ngã trên giường, Y Tiêu ngược lại rất lạc quan gọi đùa vì “Khởi động trước khi vận động” .
Trải qua trường kỳ kháng chiến, hai người nhất chí dựa theo ngày trong tuần để giải quyết vấn đề công thụ, lấy tên đẹp là “Chị làm mồng một, em làm mười lăm! Sáng tạo cùng có lợi!”
Cảnh sát Tạ của chúng ta quay về ngày tháng tươi đẹp, tan ca là vội vàng thu dọn hành trang về nhà. Dựa theo chương trình hôm nay sẽ đến phiên cô xoay người làm chủ, tối qua tiểu yêu tinh kia làm cô kiệt sức, hôm nay cô thề phải ăn miếng trả miếng!
Sở Toàn nghĩ vậy nên bước chân cũng nhanh hơn, song còn chưa ra khỏi sở cảnh sát đã nhìn thấy chiếc Audi màu đen, chủ nhân của chiếc xe kia hiển nhiên cũng thấy được cô ấn còi hai tiếng xem như chào hỏi. Sở Toàn nghĩ ngợi một lát, vẫn đi tới mở cửa tiến vào trong xe.
“Muốn ăn gì, hôm nay anh mời khách!” Không quá thân cũng không quá khách sáo, gã đàn ông đối xử với Sở Toàn giống như bạn bè lâu năm.
“Không được, tôi có hẹn rồi.”, Sở Toàn vừa nói vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị tìm danh bạ.
“Bạn trai hả?” Hoắc Minh Viễn đánh giá người bên cạnh.
“Không phải!” Sở Toàn cười một tiếng, không lưỡng lự hồi đáp, “Là người yêu!” Mắt từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, oắt con kia cũng trả lời tin nhắn rất nhanh, trong câu chữ tràn đầy mùi dấm chua.
“Hừ, chị tiền trảm hậu tấu, nhưng thấy chị chủ động tự thú nên ai gia ân chuẩn, mà tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, hôm nay không cho chị được lợi nữa…”
“Không được phép tới gần anh ta, phải giữ khoảng cách một mét trở lên, không được nhìn anh ta, cũng không được cười hay nói chuyện với anh ta, không được phép…”
“Người đó quấn em như vậy à?”
Biểu cảm từ buồn chán chuyển sang vui vẻ mỉm cười trên mặt Sở Toàn lọt vào mắt gã, trong lòng Hoắc Minh Viễn có chút khó chịu.
“Ừ đúng rất dính người!”
Sở Toàn nhún vai từ chối cho ý kiến rồi cất điện thoại vào trong túi da, ngữ điệu tràn đầy yêu thương, “Nhưng rất là đáng yêu!”
“Ừ”, Hoắc Minh Viễn đạp thắng nhẹ lại, nghiêng đầu khó tin nhìn người nọ, “Đáng yêu? Sao anh lại không biết em thích mẫu đàn ông đáng yêu nhỉ?”
“A, anh không nên biết nhiều đâu, người này xứng đáng để tôi thích!”
Sở Toàn và gã đàn ông này yêu nhau bảy năm, sao cô lại không biết tâm tư của gã cơ chứ, dẫu Y Tiêu chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô thì cô cũng sẽ không bao giờ có suy nghĩ hoang đường như vậy, huống chi hiện giờ cô đã có Y Tiêu rồi, cô tuyệt sẽ không để em ấy thương tâm rơi lệ vì mình.
“Thật sao? Sở Toàn anh… anh… Còn có cơ hội không?”
“Anh đã có đóa hoa diễm lệ mê người đến vậy…”
“Nếu như anh và AMY đã ly hôn thì sao?”