Đánh Cắp Trái Tim – Chương 6 – Botruyen
  •  Avatar
  • 47 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 6

“Tạ tiểu thư, thật trùng hợp!”

“Trùng hợp quá!” 
Sở Toàn thấy người phụ nữ trước mặt nở nụ cười rạng rỡ, tâm tình phức tạp bỗng chốc cũng tiêu tan, nhoẻn miệng cười theo.
“Lần trước thật có lỗi, thương tích của cô đỡ hơn chút nào chưa?” 
Lúc đó cô bỏ đi quá vội nên chỉ kịp để lại tên và số điện của của mình, quên béng chuyện hỏi tên đối phương, bây giờ chỉ có thể dùng từ “cô” để xưng hô.
“Tạ tiểu thư, cô không biết xử sự gì cả? Vừa gặp lại tôi đã lấy ‘Xin lỗi’ làm lời dạo đầu rồi?” 
Người phụ nữ nọ cố ý trêu chọc, thậm chí có thể nhìn ra nụ cười xinh đẹp dập dờn sau khóe môi. Lời chào hỏi của Sở Toàn vốn rất đỗi bình thường, giống như mấy câu quen thuộc như “Ăn cơm chưa?” vậy đó, không phải người hỏi thật sự quan tâm đối phương có ăn cơm hay không mà chỉ là một cách chào hỏi cho vui thôi, nhưng hiện giờ Sở Toàn đúng là đang bị người phụ nữ đối diện bắt bẻ đến á khẩu.
“Ha ha, Tạ tiểu thư, tôi không có ý gì đâu, chỉ mong cô đừng khách sáo như vậy nữa thôi, vết thương của tôi lành lâu rồi.” 
Dứt lời liền quơ quơ tay mang tính chất tượng trưng trước mặt người kia. Sở Toàn thấy vậy mới thầm thở phào nhẹ nhõm, “Hôm đó thật sự có lỗi…” 
Hôm nay Sở Toàn chẳng biết miệng mình bị gì mà ứ chịu nghe lời, cứ nhắc đi nhắc lại câu người khác không thích nghe. Chỉ một câu nói lập tức khiến đôi mắt đẹp đẽ kia nheo lại, báo hại Sở Toàn lúng túng gãi gãi chóp mũi không dám lên tiếng nữa.
“Nếu Tạ tiểu thư thật sự cảm thấy áy náy thì mời tôi một bữa cơm đi!” 
Người phụ nữ dịu dàng nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Sở Toàn bất giác khẽ vuốt cằm, “Chuyện đó là đương nhiên… Đúng rồi, cô cũng thích đọc mấy loại sách này sao?” 
Sở Toàn khó hiểu nhìn quyển sách mình mới vừa thả xuống. Bình thường phụ nữ rất yêu thích trang sức và mỹ phẩm, hiếm có ai chịu quan tâm tới mấy loại sách cổ mang đậm giá trị nhân sinh giống cô cả.
“Không thể nói là thích, chỉ là nghề nghiệp yêu cầu thôi!”
“Ồ?” 
Sở Toàn nghe người kia nói vậy càng cảm thấy hứng thú hơn, cô tò mò rốt cuộc nghề nghiệp gì lại đòi hỏi kiến thức về phương diện này.
“Tôi là biên tập tạp chí ‘Lữ Giả’, phụ trách đánh giá chuyên mục ‘Thế giới bảo vật’ ấy mà!”
Y Tiêu cũng không hề nói dối, cô quả thật chính là người xoay bút múa chữ, nhờ vậy mà cô có thể danh chính ngôn thuận bay nhảy khắp thế giới. Cô bảo công việc phải cần mấy loại kiến thức cao siêu bởi vì nghề này đòi hỏi phải “biên tập” ra được mấy món hiếm có khó tìm.
“Thì ra là vậy.” 
Sở Toàn hiểu rõ cười cười. Lúc này đã gần xế chiều, ánh tà dương đổ lên nụ cười ẩn hiện trên gương mặt xinh đẹp. Y Tiêu ngẩn ngơ ngắm nhìn, trong lòng tức thì xuất hiện một cọng lông chim phe phẩy qua lại, ngứa ngáy chết được, cơ mà cô cũng chẳng hiểu ngọn nguồn phát sinh cảm giác ấy, thôi đành mặc kệ nó lan phủ khắp người vậy.
Tiếng chuông bỗng nhiên vang lên quấy nhiễu sự tập trung của Y Tiêu, sách trong tay còn chưa kịp khép thì ánh mắt đã vô tình liếc nhìn điện thoại của Sở Toàn. Không cần phải dỏng tai nghe trộm cũng có thể đoán được nội dung. Người đẹp nhíu mày cúp điện thoại, sau đó đi tới trước mặt cô nói câu “Xin lỗi”.
“Xin lỗi, tôi có chút việc gấp phải đi ngay…” 
Lời ngại ngùng chưa kịp dứt đã thấy Y Tiêu dựng thẳng ba ngón tay lên, cô đành bất đắc dĩ nhếch môi gượng cười, “Hôm nay không thể mời cô ăn cơm, chắc phải đợi lần sau…”
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm tự trách sao hôm nay mình cứ nói “Xin lỗi” như con bệnh thế không biết.
“Ha ha, không sao đâu, ngày tháng còn dài mà.” 
Y Tiêu dựa vào giá sách, khẽ nhướng cặp mày nhọn, đặc biệt khi nói đến câu “ngày tháng còn dài” thì đôi mắt hạnh híp lại thành một đường, “Tôi cho cô ghi sổ đấy, tôi nhất định sẽ đòi lại vào một ngày nào đó khi chúng ta gặp nhau.”
“Được, quyết định vậy đi!” 
Nói xong lại vội vã bay đi tựa một cơn gió lốc giống như lần đầu gặp gỡ. Y Tiêu nhìn bóng lưng của người kia rồi thở phào một cái, vừa đưa tay cất sách thì chợt vang lên một tiếng nói, “Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi tên cô nữa!”
Tiếng thở dốc phì phò bên tai Y Tiêu, người vừa đi đã quay lại đứng trước mắt cô, gò má trắng nõn ửng đỏ, hẳn là chạy xoắn cả mông mới tới nông nổi vậy, “Y Tiêu” không đợi người nọ phản ứng liền bật thốt lên.
“Là Y trong ‘Thu Thủy Y Nhân’, Tiêu trong ‘Tiêu Tiêu Phong Vũ’ sao?” (1) 
Từ tám đời tổ tiên Y Tiêu cũng không ngờ tên mình lại mang phong cách Quỳnh Dao (2) như thế, chỉ biết kinh ngạc gật đầu như gà mổ thóc. Cũng khó trách cô được, nếu cả ngày bạn bị con oắt Tư Vi trêu gọi “i xiu” (3) thì bạn cũng sẽ đánh mất sự liên tưởng về tình thơ ý hoạ.
“Tôi biết rồi, hẹn lần sau gặp nhé!”
“Lần sau gặp!” 
Y Tiêu mê ly nhìn theo bóng người rời đi, bất giác nở một nụ cười gian tà.
Mấy ngày sau đó, Y Tiêu vẫn ngồi đợi ở thư viện cả buổi, nhưng chẳng thấy tăm hơi của cô gái Hà Lan đâu, cô ta biến mất như chưa từng xuất hiện vậy. Đương nhiên Y Tiêu cũng không gặp lại Tạ Sở Toàn sau lần ấy, nhưng cô biết sớm muộn gì các cô cũng sẽ gặp lại.
Đôi khi chữ “duyên” kỳ diệu như thế đấy, hai người xa lạ tình cờ gặp gỡ rồi thoáng chốc dây dưa cả đời. Cơ mà thời khắc này, không ai trong các cô ngờ tới vận mệnh của bản thân đã gắn kết với nhau rồi.
“Lại một ngày bình lặng lại trôi qua…” 
Y Tiêu đang ngồi trong góc thản nhiên đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người. Cô định cứ vậy bỏ đi cho khỏe, nhưng đến lối ra lại tình cờ bắt gặp một người thoáng lướt qua. Người này đội mũ lưỡi trai, vành nón bị đè xuống thấp giống như cố giấu đi nửa khuôn mặt. Người khác căn bản không thấy rõ dung mạo nhưng có thể nhìn ngoại hình đoán được người phụ nữ này có vóc người cao ráo, mảnh khảnh. Y Tiêu chỉ vô tình thoáng nhìn đã lập tức dừng bước, lại còn ngửi thấy một mùi hương dịu ngọt thơm ngát. Mùi hương đặc biệt đến nỗi chỉ cần ngửi qua một lần liền khiến người ta không thể nào quên. Một nét cười chợt hiện lên trên mặt, Tiêu vờ như lơ đãng bước chân chậm lại.
Mãi đến khi người phụ nữ kia bước ra khỏi quán, cô liền thong thả bám sát theo. Đi sau lưng mới phát hiện người này không chỉ có tay chân thon dài, mà còn có làn da nâu vàng khỏe mạnh, cơ bắp ở cánh tay và bắp đùi săn chắc rõ ràng, quan trọng hơn chính là trên cánh tay trần trụi đó còn xăm một con bò cạp đẹp ơi là đẹp.
Hiển nhiên người phụ nữ kia nhận ra có người đang theo dõi mình, hết lần này tới lần khác cố ý dẫn Y Tiêu tới chỗ đông người, nhưng sao Y Tiêu có thể dễ dàng để người kia chạy trốn cơ chứ. Sau khi xuống tàu điện ngầm, người phụ nữ nọ đi đến một khu nông thôn ở ngoại thành, nơi này vừa nhỏ vừa cong cong quẹo quẹo, lắm ngõ nhiều ngách chằng chịt như mê cung, ai mù đường mà vô đây lần đầu rất dễ bị lạc. Y Tiêu thận trọng muốn vượt qua ngăn cản cô gái kia, nào ngờ lúc này không biết từ đâu xuất hiện một con ma men…
“Ui dzaaa, cô bị mù à, không thấy người sao!?” Do Y Tiêu quá tập trung nên nhất thời quên cảnh giác.
“Cô đụng người còn muốn bỏ chạy hả?” 
Nhìn bóng dáng của người phụ nữ kia biến mất ở cuối hẻm, Y Tiêu co chân định đuổi theo nhưng lại bị cái tên ngã nhào dưới đất kéo lấy. Cô thiết nghĩ có đuổi theo cũng vô vọng, đành thở dài một hơi, “Chú hai à, chú muốn gì đây?” 
Mình mẩy người này nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là say quắc cần câu rồi, hơn nữa vừa nãy gã dư sức tránh được cô, nếu người đã say thì Y Tiêu cũng không giằng co làm chi.
“Muốn gì? Hức… đền tiền đi… hức…” 
Cô bất đắc dĩ ngồi xuống, nheo mắt nhìn gã đàn ông ăn vạ dưới đất. Tuy trong lòng có lửa bốc lên ngùn ngụt nhưng cũng phải cố đè nén, thế mà lại có người không biết chữ “chết” viết như thế nào, còn tha thiết kề cổ tới lưỡi dao.
“Ha ha, cô em đẹp quá trời quá đất, hay là…”
Gã lảo đảo đứng lên, Y Tiêu khẽ nghênh mặt, chẳng thèm quan tâm hay ngăn cản cái tay heo đang ngày càng gần kia. Trên môi cô vẫn luôn giữ một độ cong, chỉ là người bên ngoài nhìn vào sẽ ớn lạnh thêm mấy độ. Mãi đến khi tay thúi run run của gã say xỉn hầu như dính vào gò má trắng mịn, lúc này cô mới lấy tốc độ tia chớp xông lên trước một bước bắt lấy tay người kia xoay 180 độ, “rắc” một tiếng, tiếng gào thét đau đớn như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên.
Chờ hả giận mới buông cái tay đen đúa của con ‘yêu râu xanh’ ra rồi thản nhiên rời đi. Y Tiêu không tìm kiếm nữa, muốn tìm một người đang trốn chạy dưới sắc trời nhuốm đen như vầy còn khó hơn lên trời. Nghĩ thế nên cái người từ trước đến giờ luôn chú trọng hiệu suất lập tức quyết định dẹp đường hồi phủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai trở lại.
Hôm sau, trời vừa sáng, Y Tiêu liền đến căn hẻm nhỏ vòng vo kia. Cô đoán nếu người đó dám dẫn mình tới nơi lẩn quẩn này thì nhất định là rất quen đường thuộc lối, cơ mà chẳng biết bây giờ người kia đã chạy mất dép hay chưa nữa, nghĩ vậy nên Y Tiêu càng cấp thiết truy tìm. Thứ làm cô thêm phiền muộn chính là mấy bà thím trong hẻm nhỏ thường hay thích cắn hột dưa, ngửa mình tắm nắng, bàn chuyện quốc gia tự dưng hôm nay lại hùa nhau đình công tập thể. Làm sao mà cô biết được ở nơi gần 40 độ này không phải tắm nắng mà là tắm hơi! Không hỏi thăm được ai khiến cô đau đầu gần chết, chỉ có thể tự an ủi bản thân bằng câu “bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm” thôi..
Đương lúc Y Tiêu đang cảm khái vô hạn sắp sửa bước đến cõi thần tiên thì một gã đàn ông từ đâu ngang qua. Chẳng biết có phải do khí trời quá nóng nên ảnh hưởng tới tốc độ phản ứng hay không, đến tận khi gã kia sượt hẳn qua người cô mới phát giác có chỗ sai sai. Cái quái gì vậy nhỉ? Một ý nghĩ lóe lên xẹt ngang đại não rồi vụt mất, ý thức nhanh hơn nhận thức một bước, “Đúng rồi, quần áo!” Nào có ai mặc nguyên cây đen lông nhông giữa nắng to như vầy!? Đến khi cô xoay người thì gã nọ đã khuất bóng vào trong xe đậu ở khúc quanh mất rồi. Y Tiêu trơ mắt nhìn chiếc xe vội vã rời đi, chân cũng chẳng dám dừng lại, trực giác tích cóp lâu năm nói cho cô biết người mặc áo đen kia tuyệt đối không phải xuất hiện ngẫu nhiên.
Bằng khứu giác nhạy cảm của mình, cô lần theo số ‘phần tử bất an’ trong không khí, nhanh chóng đến một căn phòng trọ ở ngõ hẻm gần đó, tìm tới người mà cô muốn tìm. Chẳng qua là khi cô khẽ khàng mở cánh cửa đang khép hờ kia ra thì người phụ nữ đang yên đang lành của ngày hôm qua đã không còn nhúc nhích được nữa. Cô ta nằm bất động trên mặt đất, vết máu đỏ tươi giữa hai hàng mi chói mắt vô cùng, không cần rà tay vào mũi cũng biết người này nhất định đã tắt thở. Y Tiêu cẩn thận vòng qua vũng máu đi tới bên cạnh cơ thể của người phụ nữ nọ, à không, hiện giờ cô ta chỉ là một bộ thi thể mà thôi. Y Tiêu chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn kỹ gương mặt xanh đen kia với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, kinh ngạc, khó hiểu và mê mẩn giống như không hề hoảng sợ khi đối diện với cái chết.
“Có lẽ cô đã ra đi khi còn chưa kịp hoảng sợ, haiz…”
Trong lòng cô phát ra một tiếng thở dài, cổ họng như bị uất nghẹn. Tuy giữa các cô không có chút quan hệ nào, thậm chí người đang nằm trên đất đã từng giả mạo cô, nhưng giờ đây Y Tiêu lại bỗng dưng nảy sinh nỗi buồn bã thê lương tựa như bầu bí thương nhau. Sau đó, cô lẳng lặng quét mắt khắp gian nhà mới vội vã rời đi. Cô hiểu rõ hơn ai hết, không thể ở hiện trường lâu quá năm phút đồng hồ, đặc biệt là hiện trường án mạng như thế này, vì có thể một giây sau, xe cảnh sát sẽ chạy tới ngay trước mắt.
(1). Thu Thủy Y Nhân (Qiushuiyiren) nhìn cảnh nhớ người.
Tiêu Tiêu Phong Vũ: mưa gió rả rích.
(2). Quỳnh Dao: là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ.
(3). Nguyên văn là 一休 /Yīxiū/
P/s: truyện đã đến hồi gay cấn :))

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.