Đánh Cắp Trái Tim – Chương 57 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 57

Mười giờ chính là thời gian bắt đầu của cuộc sống đô thị về đêm, Sở Toàn đứng trước cửa bar “Mị Hoặc” nhìn dòng người đông đúc mà không dám đi vào, thỉnh thoảng có người sượt qua mang theo sự hiếu kì cùng một chút sợ hãi nhìn người đang ngây ngốc tại cửa.

Sở Toàn nhìn chằm chặp bảng hiệu suy tư mình nên mở miệng như thế nào. Từ khi sự kiện nóng hổi kia lắng xuống, cô lập tức được phục chức, những lời chỉ trích ở sở cảnh sát cũng coi như êm đẹp. Cho tới bây giờ Sở Toàn vẫn chưa hiểu tại sao Phó Tuyết Ngưng đang mất tích lại tự dưng xuất hiện, nghe nói là có người báo án, nhưng sự tình quá mức trùng hợp, lúc cảnh sát đến hiện trường thì bọn phóng viên đồng thời cũng chạy tới, nghĩ kĩ lại mới phát hiện mọi thứ đã sớm được ai đó an bài chẳng khác nào một vở kịch.
Tuy nhiên, Sở Toàn không thể chú ý nhiều thứ như vậy, cô vốn tưởng rằng chuyện tai bay vạ gió này kết thúc thì Y Tiêu sẽ trở về, cho dù em ấy giận dỗi thì cô vẫn tin chỉ cần dỗ dành em ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng mỗi lần cô gọi điện thoại luôn luôn nghe câu ‘thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau’ của chị tổng đài viên, xem chừng oắt con kia đã kéo số của cô vào black list rồi cũng nên. Sở Toàn muốn tìm người còn tìm không ra chứ nói chi gọi điện, dập đầu nhận tội cũng không được nên đành phải mặt dạn mày dày tìm đến hai “người nhà mẹ đẻ”.
Sở Toàn suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra phải làm gì tiếp theo, đành phải nhấc chân bước đi được tới đâu hay tới đó. Quán bar vẫn luôn huyên náo, Sở Toàn vừa vào cửa lập tức đến quầy bar quan sát xung quanh, nhưng đèn thì mờ còn người thì nhiều, cô căn bản nhìn không rõ, vạn bất đắc dĩ chỉ có thể chen vào tìm, trong dự liệu cũng không thấy bóng dáng của người nọ, thậm chí ngay cả mặt mũi hai người chị yêu tinh kia cũng không thấy.
“Tiểu thư, muốn dùng gì?”
“Tôi…”
Sở Toàn nhìn gã đàn ông ở trước mắt không giống bồi bàn bèn trực tiếp nói rõ ý đồ, “Tôi tới tìm Tư Hàm, Tư Vi, xin hỏi họ có ở đây không?”
“Người đẹp băng giá đang ở trên lầu tính sổ sách, Hoa Hồ Điệp thì… đó, ở nơi đó!”
Gã đàn ông chép miệng hướng về phía sàn nhảy, không cần nhìn Sở Toàn cũng biết người đẹp băng giá là Tư Hàm, còn Hoa Hồ Điệp chắc là Tư Vi rồi. Xét về tính tình của hai người họ thì cách xưng hô này hoàn toàn chuẩn xác, cô không khỏi mỉm cười.
“Cô tìm họ có chuyện gì?”
Gã đàn ông nhìn cô gái nở nụ cười xinh đẹp lại có mấy phần khuynh thành liền cảm thấy hung phấn, gã tiếp tục lau ly rượu trong tay đến khi sáng bóng có thể soi gương được mới treo ngược lên giá thép trên đỉnh đầu, gã này không ai khác chính là Trần Hoan – người giang hồ còn gọi là Hoan thiếu gia.
“Cô có cần tôi gọi hai người họ một tiếng không?”, đã có thể nói ra tên của hai vị “Phật gia” thì tất nhiên là bạn của họ rồi, Trần Hoan sao dám thất lễ.
“Không cần đâu, làm ơn cho tôi ly bia.”
Sở Toàn ngồi trên ghế chân cao nheo mắt nhìn Tư Vi đang nhiệt liệt nhảy múa giữa đám đông, cô thầm nghĩ biệt danh ‘Hoa Hồ Điệp’ đúng là không hề ngoa, cũng không biết tại sao băng sơn nữ vương kia lại có thể rộng lượng để mặc như vậy, nếu đổi lại là cô hoặc Y Tiêu thì sẽ không để đối phương làm vậy. Cô nhớ lại ngày hôm đó Y Tiêu đã điên cuồng la hét rồi tức giận bỏ đi mà không khỏi chán nản thở dài.
“Xin hỏi gần đây Y Tiêu có tới đây không?”
“Y Tiêu?”
Nghe tên của tiểu ma nữ này, Trần Hoan khựng lại một chút, gã nhìn vào mắt của mỹ nữ hồi lâu, sau đó cười ngượng ngùng nói, “Tiêu Tiêu, cô ấy…”
“Chà, tưởng là ai, hóa ra là cảnh sát Tạ trừ bạo an dân, vì dân chờ lệnh, bảo vệ một phương của chúng ta a!”
Trần Hoan chưa kịp nói hết lời thì “Hoa Hồ Điệp” đã chạy tới trước mặt Sở Toàn.
Sở Toàn nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của người kia cũng tự hiểu người ta đang không vừa lòng mình, cô nhanh chóng nhảy xuống ghế, ra vẻ mỉm cười, “Tư Vi…”
Hai người đều có chung nhận thức ‘không nên đánh vào mặt những người đang tươi cười’, nhưng đáng tiếc Sở Toàn đã gặp được kiểu người khó chơi như Hạng Tư Vi.
“Đừng có gọi thân thiết như vậy, tôi không có thân lắm đâu!”
Tư Vi giơ tay ngăn cách Sở Toàn lại, sau đó nhìn sang quầy bar thè lưỡi với Trần Hoan, không thèm để ý tới người kia nữa.
Sở Toàn không để bụng mà chỉ bất đắc dĩ gãi đầu rồi lấn đến bên cạnh người kia lần nữa.
“Y Tiêu…” Hai chữ vỏn vẹn vừa ra khỏi khóe miệng lập tức bị ánh mắt hung tợn của Tư Vi đánh trở về, cô chỉ có thể ngậm miệng ở một bên quan sát, yên lặng chờ chị gái nguôi giận.
Tư Vi cùng ‘Hoan thiếu gia’ tán gẫu một lát, không thấy người kia có động tĩnh gì nên cảm thấy buồn bực. Bỗng nhiên, một người với quả đầu đủ màu sắc tiến lại quầy bar kêu lên, “Này bà chủ, cô đâu phải họ Chu đâu mà xấu xa đến vậy, không phụ một tay thì không nói đi, cô còn lôi ‘Hoan thiếu gia’ vốn là người duy nhất có thể giúp đỡ đi theo, đây là lúc để tán gẫu sao? Cô nhìn kỹ tay tôi đây này, cô phát cho tôi chút tiền lương thì hạnh phúc nửa đời sau của tôi tính làm sao a!”
Vừa nghe chất giọng the thé nói xong, Sở Toàn suýt chút chấn động lột xuống một lớp da, cô cứ tưởng đó là một anh chàng nào đó, hóa ra lại là một cô gái, về phần có đẹp hay không thì tạm dừng không nói.
“Đi chỗ khác, bớt phàn nàn, muốn tìm người đẹp trai xứng với đằng ấy đâu có dễ, lỡ đâu tìm được ai xấu thì mất mặt chị lắm!” Tư Vi vuốt ve cánh tay đang vung vẩy của ‘cô gái’, sau đó còn hất cằm đùa giỡn.
“A, bà chủ thật tốt!”
Người sau lưng để lại một câu cho Tư Vi dọa cô rụt tay vỗ ngực thở phào một cái rồi quay người tức giận nói, “Con oắt chết tiệt mau làm việc đi, nếu không chị trừ tiền công!”
Nếu không phải vì giữ đức hạnh thì cô đã lột da con nhóc đó ra rồi, ở đây khách khứa đông quá nên cô đành cuốn tay áo lên, đang mở bar kinh doanh mà, không thể tự mình cầm đao được.
Sở Toàn lợi dụng cơ hội bước về phía trước chặn đường Tư Vi rồi nhanh chóng vào quầy bar khép cửa lại, “Tôi cũng có chút khả năng pha chế rượu, có thể giúp được một tay!”
Tư Vi khịt mũi xem thương chính sách đối phó với ‘mẹ vợ’ này, cô hừ một tiếng nhưng cũng không ngăn cản mà chỉ nhíu mày lạnh lùng nói, “Đừng ra vẻ hiểu biết! Ly chai ở chỗ này đều là hàng cao cấp, nếu cô làm vỡ mẻ một cái nào thì tôi sẽ bắt cô bồi thường gấp mười lần!”
Tư Vi làm khó dễ cũng không khiến Sở Toàn biết khó mà lui, cô thuần thục gỡ cái ly đang treo trên đầu xuống, khách gọi một ly cầu vồng bảy màu, loại cocktail này không khó điều chế nhưng cũng không thể làm sai thứ tự của bảy loại rượu, tiết tấu cũng không được quá nhanh. Tư Vi nhìn Sở Toàn thuận lợi cho nước lựu vào ly rồi thêm vài giọt mật ong, rượu Tử La Lan… sau đó cô nhẹ nhàng thở ra, âm thầm phỏng đoán con nhỏ này đúng là mèo mù vớ cá rán, tuy nói phải đền gấp mười nhưng bản thân lấy gì mà trả.
Kỳ thật nói Sở Toàn là mèo mù thật là oan uổng, năm đó ở Hồng Kông, lúc cô vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã từng làm nội gián mấy lần, có thể nói là xe nhẹ đường quen với mấy vai em giá làng chơi hay nhân viên pha chế, nếu sở cảnh sát có mấy giải thưởng như ‘Kim Kê’ thì chỉ sợ trừ cô ra thì chẳng có ai khác dám nhận.
Thủ pháp pha chế của Sở Toàn càng lúc càng thành thạo, đồ uống lúc thì sinh động như hổ, lúc thì hoa văn chồng chất, lại thêm bản thân xinh đẹp nên rất nhanh đã có 1 đám người bao vây quầy bar xem vị nữ bartender mới này. Nhiều nam thanh nữ tú có chút to gan tiến lên bắt chuyện, cô cũng không cự tuyệt, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, đa phần chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi chuyên chú vào công việc trên tay.
Đương nhiên cũng có vài người đã nhận ra cô, mơ hồ hỏi, “Cô rất giống nữ cảnh sát kia nha…”
Lúc này Sở Toàn vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nói, “Thật sao? Ai cũng nói như vậy!” Ba phen mấy bận đáp trả, những người này chỉ coi là mình nhận lầm người, không hỏi tới nữa.
Nửa đêm Tư Hàm coi xong sổ sách từ trên lầu đi xuống liền cảm giác hôm nay quán bar có chút khác biệt. Trên đỉnh sân khấu vẫn là DJ với mái tóc tổ chim quái dị, thậm chí ngay cả âm nhạc khiến người ta đau tai nhức óc cũng chẳng thay đổi, chỉ là… Chỉ là lúc Tư Hàm đến gần quầy bar mới chính thức cảm nhận được sự khác thường. Một quán bar ở thời hoàng kim, khách nên tập trung trong sàn nhảy mới đúng, đằng này lại chia làm hai nhóm, một nhóm nhảy nhót và một nhóm quay quanh quầy pha chế.
“Em đang làm cái gì vậy?” Tư Hàm nhíu mày khi nhìn thấy Sở Toàn.
“Hì hì, em tìm được nhân viên miễn phí, người lại xinh đẹp, còn chiêu dụ được khách, không tốt sao?” Tư Vi xem thường nhún vai, nhướng mắt.
“Em đang giúp người ta rắc hoa đào đấy hả, nếu để Y Tiêu biết được còn không chém chết em đi.”
Tư Hàm liếc mắt nhìn mấy gã sói đói khua môi múa mép trêu chọc, còn mấy sắc nữ đã hành động muốn sàm sỡ, khổ nỗi là Sở Toàn quá thành thật không biết cự tuyệt mà chỉ bưng mặt tươi cười khiến đám sắc nữ càng không kiêng nể gì cả.
“Em đang thử thành ý của người ta mà, nếu không chịu nổi chút cám dỗ này thì về sau biết sống thế nào!” Tư Vi chu chu môi bất mãn tiếp tục nói, “Cho dù cô ta chiêu phong dẫn điệp giống em nhưng ‘Rễ củ cải’ đó làm sao là ‘Hoa Hồ Điệp’ được chứ!”
“Em ghen ghét cô ta đoạt danh tiếng chứ gì!”
Một câu nói toạc ra tâm tư, Tư Vi nhẹ chau đầu lông mày, mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn, tròng mắt xoay vòng rồi tà tà nở ra nụ cười quỷ quyệt. Cô dang hai tay ôm chặt người bên cạnh, chui vào hõm vai đối phương nỉ non bên tai, “Tình yêu à, nhưng em chưa từng để chị thương tâm, kỳ thật em không phải ‘Hoa Hồ Điệp’ mà chỉ là ‘Hoa tiên tử’ giữa trăm khóm hoa chỉ dính vào mình chị! Trong tim em chỉ có duy nhất mình chị thôi, tình này có trăng sao làm chứng… chị phải tin tưởng em!”
“Hạng Tư Vi, em cũng có lúc nói lời buồn nôn nhỉ!”
Tư Hàm nghe xong những lời ‘sâu trong đáy lòng’ mà không khỏi sợ run, cô cố giãy ra nhưng đáng tiếc không tránh thoát được.
“So với hôm qua ở trên giường, cũng không biết là ai nói lời buồn nôn hơn!” …
“Tư Vi, ưm, chị yêu em, yêu lông mày, yêu mắt, yêu môi, yêu khuôn mặt, yêu tất cả những gì của em… Chị muốn thân thể của em, tim của em. Chị muốn em chỉ vì chị mà vui vẻ, chỉ vì chị mà thở dốc, chỉ vì chị mà lên đỉnh, chị muốn tất cả…”
Tư Vi vuốt cuống họng bắt chước lời tâm tình của hai người lúc trên giường, còn như có như không thở gấp, giọng như nỉ non lại như rêи ɾỉ.
Mặc dù lời nói này cực nhỏ nhưng Tư Hàm vẫn cảm thấy hai tai nóng lên, cô giật mình xiết chặt giữa bụng, đã động tình như vậy rồi sao, “Chị…” khàn khàn phát ra một tiếng lại phát hiện yết hầu giống như bị ai rót nước đường vào không mở miệng được.
Tư Vi nghiêng mắt liếc nhìn sắc mặt ửng hồng của người nọ, biết đã đến lúc liền thè lưỡi ngoắc ngoắc vành tai lại vừa thốt ra mỗi chữ mỗi câu buồn nôn, “Đêm nay chị ngủ khách phòng!” Sau đó buông lỏng vòng tay rồi lui ra phía sau một bước, mặt mày hớn hở khiến người kia tức giận.
Đáng tiếc nữ vương tức giận thì tức giận nhưng đầu óc vẫn luôn minh mẩn, cô nhìn chằm chặp con mồi một lúc mới nhàn nhạt cười, xong lại lập tức cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Ở phòng khách thì chị vẫn có thể ‘ấy’ em như thường!”
“Chị!”
Nhìn mặt người kia đằng đằng sát khí, trong lòng Tư Vi run lên, không khỏi lui về sau mấy bước. Cô nào có ngờ Trần Hoan đang đứng sau lưng mà giẫm gót giày lên chân gã, “A… đau…” âm thanh đau đớn lập tức vang lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua mỹ nữ sao?!”
Tư Vi quay người tức giận mở to mắt như quả chuông đồng trừng Trần Hoan rồi réo lên.
“Vâng! Tôi chưa nhìn thấy cô như vậy.”
Trần Hoan đứng dáng kim kê độc lập che lấy mũi chân khó khăn nói, “Tôi chưa thấy bà tám ác độc!”
“Anh!”
Nhất thời hai người đùa giỡn với nhau chỉ còn lại Tư Hàm nhìn Sở Toàn một mình lẩn trong đám đông ở phía xa.
Rạng sáng hai giờ, Mị Hoặc tiễn nhóm khách say mèm cuối cùng xong mới chuẩn bị đóng cửa. Sở Toàn lắc lắc cánh tay đau nhức, cầm lấy áo khoác đi theo Tư Hàm và Tư Vi đi đến bãi đậu xe. Do phải đứng ứng phó với nhiều loại khách cả đêm nên quần áo trong của Sở Toàn đã ướt đẫm, gió lạnh mới thổi qua một tí là đã run lẩy bẩy.
“Tôi đã nói là chúng tôi không biết Tiêu Tiêu ở đâu rồi, mà có biết cũng sẽ không nói cho kẻ đào hoa củ cải như cô đâu, cô nên dẹp ý niệm này đi, đừng có bám theo chúng tôi!”
Tư Vi đi ở phía trước cũng không quay thèm đầu lại, trên đường cũng chỉ nghe được giọng nói của mình cô, Sở Toàn cùng Tư Hàm đều chỉ yên lặng bước đi.
“Sao cô ta bám theo tụi mình còn dai hơn cả keo con chó vầy nè.”
Tư Vi nhìn chiếc xe phía sau không nhanh không chậm chạy theo chiếc Mini nhỏ của mình như thể đang chọc tức.
“Cô ấy nghĩ cùng chúng ta trở về tìm Tiêu Tiêu!”
“Theo đuôi thật đáng ghét! Chúng ta cứ để cô ta theo như thế sao?”
“Nếu luồng thì biện pháp gì, chị thấy cô ấy gặp quan tài cũng chưa chắc rơi lệ, em đừng nghĩ có thể cắt đuôi được, chiếc xe nhỏ xe này căn bản không có cách nào trốn thoát được đâu!”
Tuy Tư Hàm bị theo đuôi cũng có chút buồn bực, nhưng nghĩ đến cảnh sát Tạ cao cao tại thượng có thể mặt dày mày dạn làm được như thế lại cảm thấy vui mừng, chí ít chứng minh trong mắt của cô ấy còn có Tiêu Tiêu.
Đây là lần theo dõi mặt dày nhất trong sự nghiệp của Sở Toàn, không chỉ vì đối tượng được theo dõi mà càng bởi sự khao khát đến được điểm cuối, nhưng kết quả lại không gặp được ‘mục tiêu hiềm nghi’. Sở Toàn vừa vào cửa đã có thể mơ hồ kết luận biệt thự không có hơi thở của Y Tiêu, cơ mà cô lại nguyện tin tưởng trực giác mẫn cảm lâu năm của mình cũng có lúc sai lầm. Cô tìm từng phòng cho đến khi mở ra cánh cửa cuối cùng mới cảm thấy thất vọng.
“Cô thấy rồi đó, Tiêu Tiêu không ở nơi này, vui lòng rời đi chi, Tư Vi tiễn khách!”
Nhìn thấy thần sắt thất vọng của người kia, Tư Hàm lạnh lùng ra lệnh.
“Xin hãy nói cho tôi biết Y Tiêu ở đâu?”
Chủ nhà đuổi khách khiến Sở Toàn rơi vài phiền não, cô sợ mất đi Y Tiêu, nỗi sợ hãi luôn bủa vây làm cô hoàn toàn mấy đi lý trí vốn có, gần như là gầm thét cầm lấy cổ tay Tư Hàm.
Tư Vi thấy người kia động tay động chân với vợ mình cũng không do dự đánh vào thái dương đối phương một cái, cũng may là Sở Toàn linh mẫn nghe được quyền phong vội vàng né tránh thoát một đòn trí mạng, bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng bắt đầu diễn ra…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.