*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn người Sở Toàn nhận được tin Đầu To xuất hiện ở hộp đêm “Mị Hoặc”. Trong Bar đầy rẫy thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, sau khi tìm khắp bốn phía, A Ban nhanh chóng phát hiện tên Đầu To đang quàng cổ ấp ôm hai em gái trẻ. Hiển nhiên người nọ cũng thấy rõ có người đang đi tới chỗ mình, A Ban chưa kịp lên tiếng thì gã đã xô đẩy hai người phụ nữ rồi trốn chạy như bay ra cửa sau quán Bar.
A Ban và ông Đổng nhất thời bị hai cô gái nọ va trúng lảo đảo, không thể động đậy. Lúc này Sở Toàn đã lách khỏi bốn người khẩn trương đuổi ra ngoài. Đuổi theo người kia tới một căn hẻm nhỏ, thấy gã sắp sửa băng ra phố lớn, cô bèn lập tức tăng tốc. Sở Toàn tung một chân bay lên vách tường, mượn lực đá xoáy vào cần cổ của gã đàn ông đang chạy phía trước tức khắc đạp gã văng ra xa gần một mét.
Thấy người nọ ngã sóng soài bất động trên mặt đất, Sở Toàn liền tiến lên định khóa trụ tay gã, không ngờ ngay lúc cô tiếp cận, Đầu To quay người dùng chiêu ‘cá chép quẫy đuôi’ bật dậy. Trong tay gã bất chợt xuất hiện một con dao sáng loáng, đâm thẳng tới mặt Sở Toàn. Cô hầu như nghiêng đầu tránh theo bản năng, tay phải lướt qua lưỡi dao bắt lấy cổ tay người kia bẻ một phát, tay trái đồng thời nắm tóc gã ấn chặt đầu lên tường, tiếng “Gào khóc” đau đớn lập tức vang lên.
“Đầu To, tại sao cậu thấy tôi lại bỏ chạy? Phù phù…”
Lúc này ba người đàn ông khác đã đuổi tới.
“A! Hóa ra là anh Ban. Cứu em mau lên, hồi nãy trong bar tối quá nên em nhìn không rõ. Anh mau kêu người đẹp này buông em ra đi…” Gã như bắt được nhánh cỏ cứu mạng liền cố vùng vẫy.
“Không được cử động, thành thật chút đi! Gì mà nhìn không rõ!? Tôi thấy cậu giấu đồ gì đó trên người mới bỏ chạy. A Đống, cậu lục soát người cậu ta giúp tôi!”
Sở Toàn vừa nói vừa đá mạnh hai gót chân của gã nọ để Ngô Quốc Đống dễ dàng soát người, sức lực trên tay không hề giảm đi chút nào. “Người đẹp, đừng vậy mà. Tôi gọi chị hai là được chứ gì!? Chị hai nhẹ tay một chút dùm em, nhẹ chút… Em thật sự không thấy rõ mà!”
A Ban thấy gã vặn vẹo kêu đau cũng hơi mủi lòng, vừa định lên tiếng ngăn cản thì Ngô Quốc Đống đã lôi ra ba túi thuốc màu đỏ dưới ống quần của tên Đầu To.
“Đầu To, tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi hả!? Không được phép buôn bán mấy thứ này. Nhóc con, có phải cậu lại ngứa mông muốn ngồi tù nữa không hả?”
A Ban tức đỏ mặt, tát cái ‘bốp’ lên đầu người đang bị bắt.
“Anh Ban, anh Ban… Em sai rồi, gần đây em thật sự thiếu tiền xài…”
“Mẹ kiếp! Lần nào có chuyện cậu cũng nói như thế!” Nói xong lại tát thêm một cái.
“Lần này là thật, thật đấy! Hai ngày trước mẹ em mới nhập viện, bác sĩ nói bả bị ung thư dạ dày, phẫu thuật phải cần một số tiền rất lớn, nên em mới làm thêm một cú….”
Nghe đến đó, Sở Toàn bất tri bất giác thả lỏng tay, “Cho dù là thật thì cậu cũng không nên bán thuốc lắc. Nếu cậu bị bắt thì ai nuôi mẹ cậu đây?”
Thấy gã đàn ông cúi đầu không nói, Sở Toàn cất tiếng hỏi, “Có phải gần đây cậu đã từng trông thấy một người phụ nữ Hà Lan không?”
Căn cứ vào dấu giày tại hiện trường để phân tích thì kẻ trộm “Thiên Sứ” là nữ, cao khoảng 1 mét 68 đến 1 mét 70, thuận tay trái, ứng với câu nói “Mọi chuyện đã qua đều để lại dấu vết” kia .
“Phụ nữ Hà Lan? Đúng là tháng trước em có gặp một phụ nữ ngoại quốc nhưng không biết cô ấy là người nước nào, có điều người phụ nữ kia rất đúng cmn giờ, dáng người lồi lõm quyến rũ, mông to, ngực bự…”
Gã đàn ông hí hửng khua tay múa chân, nhưng mặt mày cô cảnh sát dũng mãnh kế bên lại càng ngày càng u ám khiến gã sợ hãi im bặt.
“Tại sao hai người lại gặp nhau? Người phụ nữ kia có thuận tay trái không?” Thấy cuối cùng gã cũng ngậm miệng, cô mới lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, cô gái đó hỏi em mua vài món hàng. Ui dza, anh Ban đừng đánh em nữa mà, không phải thuốc lắc mà là mấy món đồ sắt thôi… Còn thuận tay trái hay không thì em chẳng để ý lắm!”
Tay A Ban chưa kịp đáp xuống, người nọ đã lập tức nghiêng đầu né tránh. Mà “đồ sắt” gã nói tới chính là công cụ ăn trộm. Những món hàng này không thể trót lọt qua cửa hải quan, chỉ có thể mua qua tay của mấy tên côn đồ trong địa bàn, thật không ngờ sẽ để lại manh mối.
“Em… em nhớ rồi, hình như cánh tay phải của người phụ nữ đó có xăm một con bò cạp…”
“Cậu xác định là bò cạp?”
“Bò cạp, em khẳng định! Đường vân trên đó đẹp bá cháy khiến em không thể rời mắt! Khụ khụ, madam, em xem như lập công chuộc tội được không? Chị xem…”
Tên Đầu To duỗi cổ liếc nhìn mấy túi thuốc trong tay Ngô Quốc Đống, trong lòng ngập tràn quyến luyến. Sở Toàn hiểu ý móc bóp tiền trong túi ra rồi rút vài tờ, đắn đo một tí mới lấy hết xấp tiền trong đó nhét vào tay gã.
“Đừng bán mấy thứ này nữa, nếu không tôi gặp lần nào sẽ bắt lần đó! Ngày mai cậu tới đồn cảnh sát làm bản tường trình, nếu còn nhớ gì nữa thì lập tức thông báo cho đội trưởng Lâm!”
Đầu To nắm thật chặt xấp tiền trong tay, đáy mắt ngập tràn cảm kích. Mớ tiền này còn nhiều hơn lợi nhuận gã thu được từ việc bán thuốc, “madam, chị yên tâm, sáng mai em sẽ đến!”
“Madam Tạ, tại sao bây giờ không bắt cậu ta về đồn luôn?”
A Ban nhìn theo bóng lưng khất xa của tên nhóc Đầu To, khó hiểu hỏi.
“Chúng ta canh cửa rất nghiêm ngặt, người kia tạm thời không ra khỏi thành phố B được đâu. Anh em đã cực khổ mấy ngày nay rồi, đêm nay về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai làm tiếp.”
Vừa nói chuyện vừa cảm giác cơn đau lan rộng trên tay, Sở Toàn không khỏi nhíu mày mở lòng bàn tay ra, chẳng biết lúc nào lại có thêm một đường rạch dài 4, 5 cm. Máu tươi tí tách chảy ra từ vết thương khiến ba gã đàn ông bên cạnh kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Sở Toàn cũng có chút hết hồn.
“Madam, để tôi đưa chị tới bệnh viện…”
“Không cần đâu, vết thương ngoài da thôi mà, tôi về nhà tự băng bó một chút là được.” vẫn là giọng điệu nhàn nhạt khó đoán tâm tư ấy, “Các anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi!”.
Cô nói xong liền thu hồi tay, đi thẳng về phía trước, Ngô Quốc Đống cũng theo sát sau lưng, hai bóng người càng lúc càng xa dưới ánh đèn lờ mờ.
“Ông Đổng, sau này ông đừng làm khó dễ cô ấy nữa!”
“Gì chứ!? A Ban cậu tín phục con oắt đó nhanh vậy sao?”
“Lâm Thiểu Ban tôi xưa nay không phân biệt giới tính hay tuổi tác, tôi chỉ khâm phục bản lĩnh của cô ấy thôi!”
A Ban bước về trước một bước, đối đầu với ánh mắt của người nọ, gằn từng chữ từng câu, “Ông Đổng, nếu ông muốn vụ án này mau chóng kết thúc, tốt nhất nên tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.”
“Được rồi, cùng lắm thì sau này tôi sẽ tích cực phối hợp một chút. Buông tay ra được chưa? Thiệt là…, có ai vì người ngoài mà tàn sát anh em như cậu không hả!?”
“Gì mà người ngoài người trong? Bây giờ chúng ta là người ngồi chung một thuyền.”
Giọng nói của hai gã đàn ông dần dần tiêu tan, trong góc tối tăm thoáng ra một bóng người, ngọn đèn tàn đổ lên mặt của người ấy làm lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Tạ Sở Toàn, để xem ai trong chúng ta tìm được con mồi trước.”
Sáng sớm hôm sau, Y Tiêu tức tốc đến thư viện lớn nhất của thành phố B, logo đỏ trên bookmark kia chính là nơi này đây. Loại sách cổ về hoa cỏ vườn tược mà người phụ nữ Hà Lan kia mượn ở thư viện không nhiều lắm.
Quả nhiên Y Tiêu tra tìm mấy phen vẫn không phát hiện được gì. Sau khi hỏi thăm nhân viên quản lý mới biết quyển sách này tổng cộng chỉ có hai bản và không nằm ở viện, trong đó có một quyển mới được mượn gần đây. Theo phán đoán của cô, người phụ nữ kia bỏ đi quá gấp gáp nên không kịp mang theo quyển sách. Vì lẽ đó, Y Tiêu suy đoán cô ta có thể sẽ trở về trả sách, khả năng mượn lại không cao lắm. Dù sao hiện giờ thành phố B chẳng khác nào một nhà giam kín kẽ như bưng, dẫu cô ta có gắn thêm cánh cũng không thể bay đi được, vậy chi bằng yên lặng theo dõi sự việc đổi thay ổn thỏa rồi hẵng tính.
Nghĩ thế nên Y Tiêu liền an tâm ở đây ôm cây đợi thỏ. Mấy ngày kế tiếp không thu hoạch được gì, chỉ tình cờ bắt gặp một người. Người đó đứng dựa vào bệ cửa sổ dưới ánh tà dương, lẳng lặng đọc quyển sách trên tay, vệt nắng hằn lên gương mặt trắng nõn, trông xa xa thật sự điềm tĩnh, thanh thản và dễ chịu.
Y Tiêu cố ý lướt qua người phụ nữ nọ rồi dừng chân ở giá sách bên cạnh cũng không thu hút được sự chú ý của cô ta, chẳng biết người này đang đọc sách gì mà mê mệt đến vậy!?.
Hôm nay Sở Toàn vẫn bộn bề nhiều việc, nhưng so với mấy ngày trước thì nhàn rỗi hơn nhiều lắm, nhàn rỗi đến mức phải đến thư viện gϊếŧ thời gian. Nếu vì vậy mà bạn vội nhận định cô đang lười biếng thì thật là oan uổng quá, cô chỉ đến đây làm bài tập thôi.
Thật ra từ khi Sở Toàn tốt nghiệp đến nay luôn ấp ôm một mơ ước, chính là tự tay bắt được đạo tặc nổi tiếng thế giới – Vô Ảnh. Cô mong mỏi cái người xa lạ đó gần như đến trình độ “Si mê”. Cô lần theo bước chân người đó trên khắp thế giới, mỗi lần chứng kiến hiện trường hoàn mỹ của mấy vụ án ấy đều khiến cô cảm thấy hưng phấn lạ thường. Vậy nên Sở Toàn mới bắt đầu suy xét mọi thứ liên quan đến người chưa bao giờ để lại bóng dáng đó, nào là nghiên cứu thủ pháp gây án, nghiên cứu tâm lý tội phạm, bối cảnh và sự tích của mấy món kỳ trân bảo vật…
Sở Toàn thường đặt bản thân vào hiện trường của vụ trộm, hay tưởng tượng mình chính là Vô Ảnh. Thậm chí còn chuyển hóa hình tượng “con ngựa trời” (1) kia thành chữ viết lưu truyền muôn thuở. Hễ có việc gì khó cô liền tìm đến các bậc thầy nhờ giúp đỡ nhưng cũng chẳng tìm được kẽ hở nào của Vô Ảnh, hoặc nói đúng hơn thì người kia vốn đã thành một thần thoại. . . Cơ mà lần này hình như không giống, bởi vì không giống nên cô vẫn hoài nghi lời phỏng đoán của mọi người, cô tin chắc Vô Ảnh thật sẽ không tùy tiện để lại bóng dáng như vậy.
Nghĩ đến đây, Sở Toàn nhướng mày khép lại quyển sách trên tay, đang định trả về chỗ cũ nào ngờ lại bị một bàn tay khác rút đi. Cô tò mò nhìn chằm chằm miếng ngọc trắng muốt kia, rốt cuộc người nào có sở thích xem sách cổ xưa giống mình thế nhỉ? Cô vừa xoay người liền bắt gặp cặp mắt hạnh đào, bỗng chốc sững sờ.
“Tạ tiểu thư, thật trùng hợp!”
(1). Nguyên văn “Thiên mã hành không”: nghĩa đen là thần mã bay lượn trên không trung, nghĩa bóng là chỉ khí thế hào phóng, không sợ câu thúc của con người.
Ngựa trời (pegasus): là con ngựa thần có cánh như chim đại bàng, lông trắng muốt, là con của thần biển Poseidon và Medusa.