Đánh Cắp Trái Tim – Chương 43 – Botruyen
  •  Avatar
  • 31 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 43

“Thịt gà quá dai, canh quá nhiều dầu, ba ba quá tanh…”

Sở Toàn nghe người nọ nói vậy liền tự oán thầm, thần kinh cũng bất giác co giật, lòng bàn tay đã vã đầy mồ hôi. Cô đã từng nghĩ đến triệu vạn khả năng có thể xảy ra, nhưng không ngờ lại nhận được kết quả như thế. Việc này đối với cô mà nói là một điều vô cùng bất ngờ, tuyệt đối bất ngờ! Cô càng không thể tưởng tượng nổi Y Tiêu sẽ tự khai báo lời mình nói không sót một chữ cho vị nữ vương này nghe. Sở Toàn nhất thời nghiến răng nghiến lợi thầm mắng oắt con xấu xa khốn kiếp.
Trông thấy Tư Hàm vừa tự chê bản thân, vừa trêu chọc, vừa lên án khiến trái tim non nớt của Sở Toàn nhảy tọt đến tận cổ họng. Nhìn kiểu nào thì người phụ nữ trước mắt cũng không phải dạng tầm thường. Bây giờ người ta cầm nhân chứng vật chứng đặt trước mặt mình, tội chứng xác thực là người bị hại, thử hỏi cô làm sao biện giải!? Không có khả năng giải thích chính là nguỵ biện, chỉ có thể cúi đầu nhận tội mong được khoan hồng là con đường duy nhất.
“Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ giỡn với Y Tiêu chút thôi. Tôi không biết canh này là do Hạng tiểu thư nấu…”
Sở Toàn vừa mở miệng liền cảm thấy lỡ lời, hận không thể cắn nát đầu lưỡi. Cái gì mà ‘tôi không biết canh này là do cô nấu?’ chứ! Cái cô họ Hạng ấy đã hầm canh ngon đến mức ‘mỹ vị nhân gian’ rồi (khác xa ‘nước rửa chén’ của người nào đó nấu), huống chi trước đó cô còn cho rằng ‘cô Tấm xinh đẹp’ họ Hạng, chỉ là không ngờ Hạng tiểu thư đó không phải là Hạng tiểu thư kia thôi.
Cảnh sát Tạ xưa nay chưa từng tha bổng cho phạm nhân lại bị lời nói của mình bán đứng. Tư Hàm đương nhiên cũng không bỏ qua sơ hở trong lời của Sở Toàn, nhưng cô không lựa chọn đuổi cùng gϊếŧ tận mà chỉ bưng mặt tươi cười, cất giọng mềm mại.
“Cảnh sát Tạ, đừng khách khí như vậy, chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở thành người một nhà, cô có thể gọi tôi là Tư Hàm giống như Tiêu Tiêu. Tư Hàm hay Siham đều được.”
“Tư Hàm, vậy cô cũng đừng khách khí, cứ gọi tôi là Sở Toàn.”
Thấy người phụ nữ trước mặt cười tươi như hoa, Sở Toàn càng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cô có dự cảm giống như cọp gặp phải sư tử giữa thảo nguyên xanh vậy, khi ngủ sẽ trở về bản năng lương thiện nhưng lúc tỉnh lại cực kỳ nguy hiểm. Chính khí thế hoang dã mạnh mẽ ấy đã thuyết phục Sở Toàn tin tưởng nếu để cô ấy thẩm vấn phạm nhân, bất kể là tội phạm giảo hoạt cỡ nào cũng sẽ nằm rạp dưới chân cô ấy, bởi vì lúc này bản thân cô cũng có cảm giác như thế.
“Sở Toàn, hình như cô sợ tôi lắm phải không?! Trên trán cô nổi lên chữ ‘hãi’ luôn kìa!”
Tư Hàm cười nham hiểm, đôi giày bảy phân làm cơ thể vốn cao gầy của cô có vẻ không thể với tới. Cô từ từ cúi người để khuôn mặt tươi cười tinh xảo không ngừng phóng to trong mắt Sở Toàn. Hương vị thơm dịu tràn ngập hơi thở kia tựa như gông xiềng vô hình ràng buộc tay chân Sở Toàn, sau một hồi lâu mới phản ứng được.
“Không… Không phải… có lẽ trong phòng nóng quá thôi.”
“Thật sao? Vậy như vầy có khá hơn chút nào không?”
Âm điệu dịu dàng đầy ma mị xuyên qua màng nhĩ đến tận đáy lòng, hai tay vô tình khoác lên cổ người nọ rồi mở ra nút buộc thứ nhất.
Sở Toàn ý thức được động tác như thế quá mức ám muội, nhưng muốn tránh đã không còn kịp nữa, chỉ biết đỏ mặt ngồi im, mồ hôi theo trán lướt qua gò má, sau đó biến mất ở cổ áo.
“Cô thân với Tiêu Tiêu như vậy nhưng sao lại không biết chăm sóc cho em ấy…”
Sở Toàn cho rằng quá trình ‘quay nướng’ sẽ kết thúc, nhưng Tư Hàm nào chịu dừng tay, trái lại càng tiến thêm một bước. Cô lấy một cái khăn trong túi áo ra đặt lên vầng trán trơn bóng của Sở Toàn rồi lau chùi nhè nhẹ.
Ngón tay nhỏ nhắn, thon dài, trắng nõn cầm một chiếc khăn tay kẻ ô xanh xám, đốt tay cân đối, móng tay được tu bổ bằng phẳng, sạch sẽ và được tô vẽ phấn hồng rất đẹp. Sở Toàn cảm thấy tiếc nuối vì cô cho rằng nữ vương này rất hợp với trường giáp kiểu Pháp, nhưng làm sao cô biết được hết huyền bí trong đó.
Khăn tay mang theo mùi hương độc nhất của phụ nữ khiến tim thổn thức đập thình thịch. Sở Toàn để ý góc khăn có thêu một chữ “H” thanh tú liền hoảng hốt cau mày.
“Sao thế? Cô khó chịu ở đâu à?”
Hiển nhiên động tác tinh tế không thể qua mặt được pháp nhãn của Tư Hàm.
“Không có, chẳng qua là tôi cảm thấy chiếc khăn này hơi quen quen.”
Không chỉ có quen mà lúc còn bị thương, tối nào cô cũng gối đầu ngủ trên chiếc khăn y hệt như thế, chỉ là chiếc đặt ở dưới gối có thêu một chữ “X” .
“Nhất định là tại Tiêu Tiêu, nó đúng là đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân. Hồi sáu tuổi còn đòi tôi thay quần áo giúp. Mọi thứ nhỏ nhặt xung quanh nó đều do một tay tôi thu xếp. Nói cho cô nghe một bí mật nhỏ nha…”
Tư Hàm như cố ý dừng lại một chút, Sở Toàn đành nhẫn nại chờ cô mở miệng, đến khi đối phương kề sát vào bên tai:
“Ngay cả đồ lót nó đang mặc cũng do tôi chọn, vì tất cả đồ lót của nó đều do tôi mua!”
Tư Hàm nói xong lập tức ngồi thẳng lưng, hài lòng xem xét vẻ mặt từ khiếp sợ chuyển sang phẫn nộ của người trên giường. Giờ đây trong mắt Sở Toàn tràn đầy thù hận, Tư Hàm tin nếu cô ta không mặt cảnh phục và không nằm bất động trên giường sẽ nhất định không chút do dự đánh mình một trận.
Lúc này, Sở Toàn đúng là hận không thể rút gân lột da người phụ nữ kia. Dưới cái nhìn của cô, đó là một sự khoe khoang trắng trợn đến trần trụi, cố tình khoe mẽ sự thân thiết không kẽ hở của hai người. Thử hỏi quan hệ thân đến mức nào mới có thể vui vẻ để người ta mua đồ lót cho mình trường kỳ như thế, cho nên cô mới hận nhưng càng hận càng cảm thấy bất lực…
“Xem ra Tiêu Tiêu nói không sai, Sở Toàn chính là một bình dấm ủ cực nhanh, ha ha…”
Tiếng cười của Tư Hàm đối với Sở Toàn tuyệt đối là trào phúng, trong lúc nhất thời bị người trêu chọc khiến cô hận đến nghiến răng.
“Đừng nói cô không có nha, cô xem, mắt cô đỏ như con thỏ rồi kìa! Có điều lần này cô sai quá sai rồi, cô không nên ghen tuông với mẹ của một đứa bé.”
Tư Hàm nhìn dáng vẻ kinh ngạc mém rớt quai hàm của Sở Toàn rồi tiếp tục nói:
“Tôi vẫn luôn xem Tiêu Tiêu là con của mình dù chúng tôi vốn là chị em không có quan hệ máu mủ. Tôi và Tư Vi vừa sinh ra đã bị bỏ ở cô nhi viện, là cha mẹ của Y Tiêu thu dưỡng chúng tôi…”
Nói đến đây, Tư Hàm quay đầu liếc mắt nhìn Sở Toàn, trên mặt cô ấy đã rút đi bớt địch ý, con ngươi sáng trong lập loè chút cảm thông và thương hại.
Tư Hàm lạnh nhạt nở nụ cười, cô đã quen với ánh mắt như thế từ nhỏ rồi. Người nào đến viện mồ côi cũng dùng ánh mắt đó để nói chuyện với nữ tu sĩ nên cô cảm thấy rất mệt mỏi, thậm chí căm ghét những người này. Mãi đến một ngày, có đôi vợ chồng khác lạ xuất hiện trước mặt mình và nói:
“Đừng tưởng mình mới là người đáng thương nhất. Thương cảm chỉ được bố thí cho kẻ hèn yếu, con có muốn theo chúng ta để trở thành người mạnh mẽ không?” Từ đó, các cô được nhìn thấy nhiều thế giới không giống nhau…
“Vì một vài nguyên nhân nên cha mẹ của Tiêu Tiêu thường không ở cạnh chúng tôi, khi đó trong nhà chỉ có tôi là lớn nhất, hai đứa oắt kia đành phải nghe lời và xem tôi là chủ gia đình. Vì lẽ đó, tôi bảo tôi vừa là chị vừa là mẹ của Tiêu Tiêu không ngoa chút nào!”
“Nhất định là rất khổ cực phải không?”
Sở Toàn không biết nên nói gì, cô ấy phải chăm sóc cho hai người, hơn nữa trông Tư Hàm không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi. Cô luôn nghĩ mình đã đủ bất hạnh rồi nhưng ít ra tuổi ấu thơ còn có bóng mẹ làm bạn, còn hơn họ phải trải qua đau khổ không nơi nương tựa, nghèo rớt mồng tơi. Sự thực chứng minh thế gian không thiếu bi kịch, đừng cứ chìm đắm trong thống khổ mà quên bẵng đi bất hạnh của người khác.
“Khổ cực cũng không hề gì, bọn nó đều rất nghe lời, mặc dù cứ gây đại họa tiểu họa không ngừng.”
Tư Hàm lơ đãng cong lên khóe môi, nụ cười sủng nịch không giống mọi khi mà toả ra hơi thở mẹ hiền. Thời khắc này, Sở Toàn bắt đầu tin tưởng người phụ nữ ấy thật sự xem Y Tiêu là con đẻ của mình.
“Hai đứa nhóc láu cá hay cấu kết làm việc xấu, còn yểm hộ, bao che lẫn nhau nên gây ra không ít chuyện cười. Trong ba chúng tôi, Tiêu Tiêu là đứa nhỏ nhất nên tôi và A Vi đều rất cưng chiều nó. Tuy ngoài mặt hai đứa vẫn đánh lộn, không ai nhường ai, nhưng thật ra chúng luôn liều mạng bảo vệ cho nhau. Nhớ lần có đám lưu manh trong xóm muốn đánh Tiêu Tiêu, A Vi lập tức cầm gậy bóng chày ra liều mạng, còn có một lần…”
Màn đêm buông xuống, Tư Hàm ngồi bên mép giường của Sở Toàn say sưa quở trách hai đứa oắt một chút mà đâu hề hay biết…
“Này này, he he he… Haiz! Tiểu Tiêu Tiêu, em đang rửa táo hay đang tắm cho táo vậy hả? Làm gì rửa hoài một trái hết nửa tiếng vẫn chưa xong! Đi chết đi! Dù có trăm năm nữa em cũng không biết rửa trái cây là gì đâu!”
Tư Vi thực sự không thể nhìn nổi đứa kia phá bĩnh liền quét mông vớt táo bỏ ra ngoài.
“Chị chẳng khác gì Lương Sơn Bá á!” Tuy Y Tiêu đặt cả tâm tư lo lắng trên người bệnh, nhưng miệng lưỡi vẫn không suy giảm.
“Cái gì mà Lương Sơn Bá? Chẳng phải Lương Sơn Bá là chồng của Juliet sao?”
“Tư Vi, em biết chị dốt lịch sử Trung Quốc, không ngờ ngay cả toán học cũng ngu nốt, Lương Sơn Bá –2, 3, 8 tự mình xem đi!”
“Mẹ kiếp, oắt con xấu xí kia, dám lừa gạt xong rồi vểnh mồm trách mắng! Xem chị trừng trị em thế nào!”
Tư Vi nói xong lập tức bôi bàn tay ướt nhẹp của mình lên mặt Y Tiêu. Bị ngón tay lạnh lẽo thấu xương chạm lên mặt khiến Y Tiêu không khỏi giật mình.
“Đừng nghịch nữa, để em rửa táo cho, tay lạnh hết rồi kìa. Chị đi kiếm bình hoa đi.”
“Bình hoa? Em nhìn xem đây là cái gì?”
Không biết lúc nào Tư Vi đã móc sau lưng ra một chiếc bình pha lê cắm sẵn đóa hoa phấn hồng.
“Ở đâu ra vậy? Sao em không thấy chị cắm? Đừng nói là ăn trộm ở đâu ra nha! Đây là bệnh viện đó, đừng gây phiền toái cho chị!”
“Trộm gì mà trộm? Đây là do hộ sĩ nhỏ thấy chị đẹp gái quá nên tặng cho đó. Sao nào? Thấy mị lực của chị vô biên chưa?”
“Ừm! Vô biên! Vô biên! Để lát nữa em nói cho Hàm nghe để chị ấy mở mang mị lực của chị thật vô biên…”
“Đừng nha nha nha, đừng nói cho cọp mẹ nhà chúng ta biết, bằng không đêm nay chị sẽ không được yên đâu. Tiểu Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu, em đừng có nói nha!”
Y Tiêu nhìn Tư Vi nũng nịu lôi vạt áo mình liền nổi lớp da gà.
“Thiếu điều buồn nôn, cút sang một bên đi!”  Vừa nói vừa giơ chân muốn đạp cho đứa kia một phát.
“Được rồi, chúng ta rửa trái cây chung đi, đừng ám sát chị nữa mà!”
“Chị cứ chờ một bên, lỡ cặp giò quý giá kia bị nứt da khiến Hàm tức giận thì em biết làm sao?”
Thời tiết lạnh quá trời, da tay cũng sắp biến thành cây củi khô rồi.
“Em không muốn rửa nhanh một chút để về cứu giúp Tạ tỷ tỷ của em sao? Bộ dạng nặng trĩu tâm sự đó chẳng lẽ không là vì cô ấy?”
Tư Vi lập tức đoạt mũi dao trong tay Y Tiêu rồi mở thêm một vòi nước khác.
“A Vi, chị nghĩ Hàm sẽ làm gì chị ấy?”
“Còn làm gì nữa, chắc không ăn thịt người tình nhỏ của em đâu ha!”
“Biết đâu được, chẳng phải chị vừa nói chị ấy là cọp mẹ sao!”
“Chị ấy là cọp cái chỉ thuộc về riêng mình chị thôi!”
“Đồng chí Hạng Tư Vi đừng có nói lời buồn ói nữa được không!”
Tư Vi nói lời này trong niềm vinh hạnh và cực kỳ kiêu ngạo khiến Y Tiêu trợn trắng mắt khinh bỉ.
“Đây là tình thú, oắt con như em thì biết quái gì. Tương lai em cũng sẽ có cọp cái của riêng mình giống như chị thôi! Đến lúc đó em sẽ hiểu!”
Tư Vi khá đắc chí, ngay đến Y Tiêu cũng cảm giác được sự ngọt ngào.
“Haiz, sao chỗ này nóng thế không biết!”
Đại khái phải che giấu hai gò má đỏ ửng, Tư Vi tức thì đưa tay lên quạt quạt, tay còn lại kéo kéo khăn lụa trên cổ. Một cơn gió thổi qua cuốn theo chiếc khăn lụa đỏ rực đi xa trông rất phong trần. Tiếc là Y Tiêu không có tâm tư thưởng thức khung cảnh đẹp đẽ ấy bởi vì lúc này mắt cô đã bị ‘vết hồng’ trên cổ người nọ hấp dẫn.
“Đây là cái gì?”
Y Tiêu thả đồ trên tay xuống chỉ chỉ ‘vết hồng’ dưới chiếc khăn lụa ở cổ Tư Vi. Cô dùng ngón tay ẩm ướt chỉ trỏ chỗ hồng hồng làm nước dính lên da thịt đối phương.
“A, chị biết đó là gì rồi, là ‘ô mai’ trong truyền thuyết!”  Y Tiêu xấu xa cười tà, “Không ngờ Hàm bình thường ôn hòa lại có thể tàn nhẫn làm vậy, dấu vết này còn mới lắm nha, chà chà, thật đáng thương!”
“Em còn có mặt mũi để nói sao! Nếu em không làm chuyện ngu xuẩn liên lụy chị thì chị sẽ không bị cọp cái chỉnh đến thảm như vậy!”
Nhớ tới chuyện này, Tư Vi liền nổi cơn tam bành. Cô cưa ai dụ ai chứ? Vô duyên vô cớ bị người ta hành động bất lịch sự không nói, còn bị người kia coi như gian phụ dâm phụ bắt gian trên giường, trăm miệng cũng không thể bào chữa! Nghĩ đến đây, cô lập tức phẫn hận trừng mắt với Y Tiêu, sau đó xoay người cầm bình hoa ra ngoài. Y Tiêu thấy Tư Vi rời đi cũng vội vàng ôm trái cây đuổi theo.

“Tôi kể cô nghe không phải để khoe khoang, càng không phải hi vọng cô sẽ bớt hiểu lầm quan hệ giữa chúng tôi, bất kể tôi cùng Tiêu Tiêu hay Tư Vi cùng Tiêu Tiêu…”
Không khí trong phòng bệnh đã sớm không còn cảnh giương cung bạt kiếm như trước nữa. Tư Hàm thu hồi tâm tư trống rỗng, quay đầu chuyên chú nhìn Sở Toàn trên giường.
“Chúng tôi yêu Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu cũng yêu chúng tôi, nhưng tình cảm đó không giống với tình thương yêu kia. Tôi nói vậy, không biết cô có hiểu không?”
Thấy Sở Toàn lặng lẽ gật đầu, Tư Hàm mới chậm rãi thở phào một cái.
“Cô em gái này của tôi có chút tùy hứng, tính khí chẳng khác gì con nít, nhưng một khi nó đã quyết định chuyện gì thì sẽ chẳng có ai thay đổi được. Tôi có thể thấy lần này nó rất nghiêm túc. Cảnh sát Tạ, nếu cô không có ý định quan hệ lâu dài thì hãy lập tức buông tay ngay đi, tôi không hy vọng Tiêu Tiêu sẽ khổ.”
“Tôi cũng rất nghiêm túc!”
Sở Toàn nhàn nhạt nói, trong lời nói khó nén sự kiên định.
“Vậy tôi có thể tin tưởng cô sẽ luôn bao dung dù cho nó có phạm phải bất kỳ sai lầm nào, giống như chúng tôi đã từng? Cô sẽ vĩnh viễn chăm sóc, bảo vệ nó chứ? Cho dù sau này bị người nhà phản đối, cô cũng sẽ không rời không bỏ! Cô có thể không?”
“Có thể!”
Sở Toàn không kịp suy nghĩ liền bật thốt lên. Tư Hàm lộ ra thần thái dị thường làm cô cảm thấy rất áp lực.
“Tốt nhất là vậy, bằng không chúng tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cô!”
“Không buông tha cho ai vậy?”
Y Tiêu và Tư Vi đột nhiên phá cửa chạy vào, không thấy tưởng tượng hai con cọp đang đánh nhau mới thả lỏng được đôi chút.
“Đương nhiên là em chứ còn ai vào đây! Chị đã nói với Sở Toàn rồi, sau này Tiêu Tiêu em dám bắt nạt bệnh nhân nữa thì chị sẽ không buông tha đâu!”
Y Tiêu thấy Tư Hàm cười mà như không cười, trong lòng không khỏi khiếp sợ. Sau khi cô nghe xong câu thoại quen thuộc lại run cầm cập một lúc. Trong điện thoại, Tư Hàm đã dùng khẩu khí âm trầm này nói sẽ trừng trị Hạng Tư Vi, quả nhiên vừa nãy thấy đứa oắt kia thương tích đầy mình. Ngay cả người yêu mà chị ấy vẫn còn có thể ra tay “hạ sát” thì cô có là gì? Lạng quạng là đi đời nhà ma ngay!
Tuy Y Tiêu cảm thấy sợ hãi, nhưng trong miệng không quên nịnh hót:
“Bản thân hướng về Đảng cùng nhân dân và đồng chí Hạng Tư Hàm kính yêu bảo đảm sẽ không bắt nạt bệnh nhân nữa!”
Chỉ là không bắt nạt bệnh nhân thôi, chừng nào không phải là bệnh nhân thì tha hồ bắt nạt! Tư Hàm tất nhiên hiểu rõ bụng dạ oắt con đang suy tính điều gì, chẳng qua cô không nói ra mà thôi. Lúc này, cô mới thấy rõ ‘muốn hy vọng đứa nhỏ của mình bắt nạt cảnh sát Tạ còn khó hơn cấm ăn kim chi ở Hàn Quốc!’.
Thấy dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, nhỏ nhắn của Y Tiêu, Tư Hàm cũng không đành lòng trách cứ, chỉ có thể phẫn nộ đứng dậy nhường chỗ. Cô đi tới bên cạnh Tư Vi rồi nắm chặt tay phải:
“Thời gian không còn sớm, chúng tôi đi trước, hôm nào sẽ trở lại thăm cô.”
“A? Đi thiệt hả?”
Cuối cùng người đang ngồi như đá cuội ở trên giường cũng mở miệng hỏi.
“Sao thế? Tiêu Tiêu, em không tiễn bọn chị sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.