Đánh Cắp Trái Tim – Chương 4 – Botruyen
  •  Avatar
  • 56 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trời chạng vạng, Sở Toàn ngồi một mình trong phòng làm việc cẩn thận nhìn ảnh chụp hiện trường. Cô đã phong tỏa và điều tra những người có quốc tịch Hà Lan cũng chẳng thu hoạch được gì, áp lực từ cấp trên lại mỗi lúc một lớn. Tuy ông Lương không nói ra miệng, nhưng ai thấy ông cục trưởng già nhăn mày nhíu mặt đều khó chịu lây.
Hơn nữa vụ án này liên quan đến quan hệ quốc tế càng làm người ta đau đầu chóng mặt. Thật ra Nước Mắt Thiên Sứ bị mất cắp kia là đại biểu giao lưu văn hóa của nước Pháp với thành phố B. Nếu có thể tìm ra thì đối phương còn nhân nhượng cho qua, cơ mà xui xui để mất luôn thì không chỉ mất mặt mà còn ảnh hưởng tới giao bang giữa hai nước. Nghĩ đến đây, Sở Toàn lập tức tập trung tinh thần nhìn chằm chặp mấy món vật chứng mình đã xem qua cả trăm lần kia.
“Madam…” 
Sở Toàn liếc nhìn gã đàn ông đang đứng trước cửa rồi thả đồ trên tay xuống, gãi gãi sóng mũi.
A Đống có phát hiện gì à?”
“Tạm thời chưa có. Madam, chị uống chút cà phê, ăn miếng sandwich rồi nghỉ ngơi tí đi.” 
Kể từ khi đến thành phố B, người phụ nữ này không chịu chợp mắt lấy một cái. Hai ngày ba đêm đã qua mau, dù cơ thể bằng sắt cũng chẳng chịu nổi nữa là. Quầng mắt thâm xanh của cô khiến anh trợ thủ nhìn mà đau lòng thắt dạ.
“Đừng lo, uống ly cà phê này xong là ổn rồi!”
Sở Toàn phẩy phẩy tay, lạnh nhạt từ chối. Kỳ thực đối với cô mà nói, chút cực khổ này chẳng xá là gì, bây giờ cô chỉ sợ quay đầu lại đều là công dã tràng thôi.
“Madam, chị không lo cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho anh em bên ngoài một chút. Họ đã nhẫn nhịn suốt bốn đêm rồi đấy!” 
Thấy sếp mình cố chấp, anh không thể không tung đòn sát thủ. Tuy Sở Toàn bình thường có yêu cầu nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng cô vẫn là một cấp trên biết thông cảm, Ngô Quốc Đống cộng tác với cô khá lâu nên đương nhiên hiểu rõ.
Không ngoài dự đoán, Sở Toàn nghe A Đống nói xong, suy nghĩ một lát rồi mới đứng dậy ra cửa, có điều cửa vừa hé tí xíu đã có giọng nói oán giận bay vào. 
“Đúng là cái thứ đàn bà! Chúng ta chạy đôn chạy đáo mệt như con chó mà cô ta lại núp trong phòng máy lạnh của đội trưởng Trần uống cà phê, có công cán gì thì một mình ôm trọn. A Ban, cậu phải ngồi ở vị trí đó mới đúng, con oắt kia dựa vào cái gì…” 
Văn phòng Sở Toàn đang ở là của đội trưởng tiền nhiệm. Ông Trần kia đã hy sinh trong một lần thi hành nhiệm vụ, nên vị trí này tạm thời chưa định. Ai cũng biết chức đội trưởng đó vốn dĩ thuộc về đội phó Lâm Thiểu Ban, đâu ngờ nửa đường gặp phải Trình Giảo Kim (1) đội mồ sống lại.
“Được rồi ông Đổng, ông bớt tranh cãi chút đi.” 
A Ban kéo kéo gã đàn ông đang nói bừa nói bậy bên cạnh, “Sợ méo gì chứ! Ai cũng có quyền tự do ngôn luận mà. Quản trời quản đất họa may, xì hơi buồn ị biết đâu mà lần. Cậu xem cô ta còn trẻ vậy đã chạy xe hàng hiệu rồi, không biết có phải là…”
“Khụ khụ!” 
Sở Toàn đứng sau lưng Ngô Quốc Đống nghe chướng tai quá bèn đằng hắng hai tiếng, gã đâu hay biết hành động ấy chẳng khác nào đẩy người phụ nữ này lên đầu ngọn gió. Quả nhiên nghe được tiếng “khụ khụ”, mọi người đều đồng loạt liếc mắt về phía văn phòng rồi lập tức sửng sốt, đương nhiên ông Đổng cũng nhìn thấy. Ban đầu ông ta có hơi lúng túng, sau lại cảm thấy mình chả mắc lỗi gì nên hiên ngang che đầu làm việc tiếp.
Sở Toàn không né tránh được ánh nhìn đau đáu của mọi người liền thong thả đi tới bên cạnh ông Đổng, “Tôi nghe nói ông Đổng đây không chỉ là trinh sát binh đoàn lão luyện mà còn nổi danh là Tay Súng Thần phải không?” Sở Toàn nhíu mày nheo mắt nhìn người trước mặt.
“Phải!”, ông Đổng hoài nghi trả lời.
“Tốt lắm, vậy chúng ta so tài thử một trận nhé?” 
Cô nhìn ánh mắt khó hiểu của người nọ rồi bổ sung, “Chẳng phải ông thắc mắc tôi dựa vào cái gì à, tôi cũng nên thể hiện chút tài năng cho ông xem chứ nhỉ!” 
Tuy cô mỉm cười hài hòa nói năng nhỏ nhẹ, nhưng ở đây ai nghe xong đều ớn lạnh cả người.
“Được, so thì so, đi theo tôi.” 
Hai người cùng đi tới phòng xạ kích. Ông Đổng nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng trong tay, năm nào ông cũng đứng TOP ba của cuộc thi xạ kích cấp thành phố cả mà! Xem ra lần này chỉ cần ngồi yên rung đùi xem trò cười của con oắt kia thôi. Do phải duy trì yên tĩnh tuyệt đối nên đám người còn lại đều bị cản ở ngoài.
Ông Đổng thấy Sở Toàn chậm rãi móc cây súng lục ra liền nhếch miệng cười khẩy.
“Madam Tạ, hay là chúng ta tháo lắp súng luôn nhé!” 
Phen này ông nhất định phải cho con oắt không biết trời cao đất rộng kia một bài học, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích cô.
“Được thôi!” 
Vẫn là giọng điệu bình thản ấy. Hai người mang tai nghe, chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ trong chốc lát, khẩu QSZ 92 (2) nguyên vẹn lập tức bị tháo bung linh kiện, sau đó lại tiếp tục được ráp lại cùng băng đạn. Tiếp theo, hai người đồng bộ giơ súng lên, Sở Toàn hơi nhắm mắt lại theo thói quen, lúc mở ra chỉ nghe “Đùng đùng đùng!!!” 15 tiếng súng chồng lên nhau.
Đợi tiếng súng dịu xuống, mấy người ngoài cửa tức thì tràn vào như ong vỡ tổ. Tấm bia ngắm ở tít đằng xa từ từ di chuyển về phía trước, lúc bia dừng lại trước mặt, ông Đổng mới thả lỏng nỗi lo trong lòng một tí.
“Haiz, lớn tuổi vô dụng rồi, bất cẩn lệch mất một phát khỏi hồng tâm rồi!”
Ông đảo mắt nhìn người bên cạnh rồi nâng tấm bia lên ngắm nghía cẩn thận, khóe môi nhếch nhẹ, “Madam Tạ thật lợi hại, không trượt phát nào, hoàn hảo không sai một ly. Ủa mà sao… sao tôi đếm chỉ có 14 lỗ đạn vậy nhỉ!? Chắc tôi đếm sai rồi… 1, 2, 3…”
Ông Đổng ngồi chồm hỗm xuống giả bộ đếm đếm, đếm tới số cuối mới mở toang khuôn miệng, “14…”
Sở Toàn nghe ông nói vậy cũng không phản bác, chỉ nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu, đúng lúc này có một người vội vã xông vào.
“Đội phó, có người báo tin tên Đầu To đã từng nhìn thấy một người Hà Lan khả nghi giống hệt người chúng ta muốn tìm…” 
Người vừa nói chính là phụ trách khu vực ngoại vi – Dương Thành Tinh. Gã không ngờ chỉ huy tạm thời cũng ở đây nên toát lên vẻ lo âu áy náy, cơ mà Sở Toàn đúng là chẳng thèm để ý.
“Tiểu Dương, bây giờ cậu lập tức dẫn tôi đi gặp người tên Đầu To ấy ngay!”, Đương nhiên gã không có lý do gì từ chối.
Nhìn theo ba bóng lưng bỏ đi, ông Đổng tức giận đến mức nhảy cẫng lên, “A Ban, cậu xem đấy là gì? Không chịu nhận thua mà còn chạy trốn? Hừ, ‘Không trượt phát nào’, bộ tưởng mình là Emmons (3) chắc!” 
Ý chế nhạo khỏi cần nói cũng biết. A Ban lặng lẽ tiến lên phía trước vỗ vai ông tướng đang mạnh miệng chửi rủa người khác một phát, “Ông Đổng, ông nói không sai, madam Tạ đúng là không trượt phát nào, thật sự không phát nào trượt! 15 phát đạn hoàn toàn trúng bia, ông xem…” 
Gã giơ tấm bia ra bóng đèn lớn rồi chỉ vào một lỗ đạn, “Nhìn kỹ đi, chỗ này không phải là một lỗ đâu…” 
Dưới ánh đèn sáng quắc, dấu vết trên giấy càng trở nên rõ rệt, quả nhiên lỗ đạn đó to hơn mấy lỗ khác một chút, “Người ta bắn hai phát trúng một chỗ đấy ông ơi!”
“Này!? Cậu đi đâu thế?” 
Ngây ngốc túm chặt tấm bia trên tay, lúc hoàn hồn mới phát hiện A Ban đã nhấc chân rời đi. “Tôi đi với họ, tên Đầu To đó nham hiểm lắm, tôi sợ Tiểu Dương không ứng phó được.”
“Đợi tôi với… tôi cũng đi!”
Rốt cuộc họ cũng đuổi kịp lên xe cùng nhau xuất phát, đương nhiên Tiểu Dương không cần đi. Gã Đầu To đó vốn là ‘gián điệp’ của A Ban nên sẽ dễ trao đổi với nhau hơn. Sở Toàn lặng thinh ngồi trong xe, cô không phải không biết ông Đổng cứ len lén nhìn mình từ kính chiếu hậu, nhưng cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, khiến người khác không hiểu cô đang suy nghĩ điều gì.
Kỳ thực trận đấu kia không phải là nhất thời hành động theo cảm tính, cũng chẳng phải vì tranh đua háo thắng. Sở Toàn biết rõ đội hình cảnh này vốn cậy tài khinh chủ, nếu mình không lộ chút tài năng ra thì chỉ sợ bọn họ sẽ chẳng bao giờ tín phục. Một đoàn thể kiêng kỵ nhất chính là nội bộ lục đục, dưới tình cảnh thù trong giặc ngoài như thế chỉ tổ làm nhiều phí công nên cô phải mau chóng thay đổi cục diện mới ổn.
So với nỗi lắng lo bủa vây Sở Toàn, thì Y Tiêu quyến rũ đang ngồi chơi ở quán bar phóng điện lung tung có vẻ suиɠ sướиɠ hơn nhiều. Cô đến đây sau khi ra khỏi chỗ của ông Tôn. Tiêu vốn định ẩn mình vào góc tối nhấm nháp một ly Manhattan rồi nhìn ngắm mọi người. Cô vẫn duyên dáng tới trước quầy bar rồi vui vẻ giương cặp mắt long lanh, hào phóng nở nụ cười ‘nghiêng thùng đổ nước’ với đối phương, bất luận người kia là nam hay nữ.
“Hello, người đẹp!” 
Tiêu híp mắt nhìn chằm chặp gã đàn ông trắng trẻo bảnh bao trước mặt, dù ánh mắt cô ngả ngớn cỡ nào cũng chẳng ai dám đến gần làm quen. Tuy ai cũng có máu dê trong người, nhưng đại đa số động vật giống đực đều do dự tần ngần với ‘báu vật’ này, thậm chí mất luôn tự tin, cuối cùng phải ăn năn hối hận dừng bước cầm cưa. Đã là ‘đại đa số’ nghĩa là vẫn có ngoại lệ, thí dụ như gã đàn ông hiện tại chẳng hạn.
“Người đẹp, chẳng hay anh có vinh dự được mời em uống một ly rượu không nào?!” 
Cái người được gọi là ‘người đẹp’ chẳng cười chẳng nói, chờ mạch máu của mấy đứa xung quanh sắp nổ tung mới mở miệng, “Tôi uống dữ lắm nha, anh không sợ tôi uống mạt nhà anh à?” 
Giọng điệu khàn khàn mang theo ba phần lười biếng, ba phần khiêu khích, ba phần mê hoặc, một phần mê say, nói xong cũng chả biết là vô tình hay cố ý liếm liếm đôi môi ướŧ áŧ một phen, càng làm người ta nảy sinh ảo mộng vô tận.
Gã đàn ông nọ thầm nuốt nước bọt ừng ực, cực lực ổn định tinh thần, quyết tâm lên tiếng, “Không thành vấn đề. Anh là cổ đông quán bar mà, chỗ này chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ. Người đẹp chỉ cần uống thôi, mọi việc cứ để anh lo, anh bao hết. Thà chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
“Làm quỷ nghèo cũng chịu luôn à?” 
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười. Gã đàn ông kia tên Trần Hoan, là cậu chủ nhỏ của quán bar này. Nói là chủ vậy thôi chứ chẳng khác nào tên làm việc vặt, bình thường gã sẽ ngồi tiếp khách uống rượu, tiện thể coi bar luôn. Tán gẫu với gã hồi lâu, Tiêu dần dần phát hiện trên người gã có rất nhiều điểm thân quen, không phải tình cảm mập mờ trai gái mà là tình nghĩa anh em bạn bè.
Vậy nên hai người trò chuyện khá hợp ý, khi gã nói đến chuyện đã từng qua đêm ở khách sạn băng Bắc Cực, lúc này Y Tiêu cũng thoáng trông thấy bóng dáng quen thuộc ở góc quán bar, không khỏi chau lại đôi mắt hạnh, “A Hoan, đột nhiên tôi nhớ mình còn có chuyện phải làm…” 
Nói xong móc ra một xấp tiền nhỏ, “Lần sau anh nhớ mời tôi đấy!” Không đợi người kia phản ứng liền nhảy khỏi chiếc ghế cao rồi ra đi mất dạng, bỏ lại sau lưng một trái tim thổn thức và tiếng thở dài bất đắc dĩ…
(1) Trình Giảo Kim (589-665): là tướng dũng mãnh thời Đường. Ông này khỏe mạnh như vâm, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút rồi quay lại đánh tiếp. Ổng là chuyên gia phá bĩnh, phá game, phá đám, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Ai mà hay nửa đường nhảy ra phá đám chuyện người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
(2) QSZ 92 Đánh Cắp Trái Tim - Chương 4
(3) Matthew Emmons: là nhà vô địch thế giới môn bắn súng và có mặt tại Olympic Bắc Kinh 2008 trong màu áo đội tuyển Olympic Mỹ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.