Đánh Cắp Trái Tim – Chương 38 – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 38

“Hủy nó đi!”

Thời điểm Sở Toàn nói ra ý nghĩ này cũng là lúc nhận được lời phản đối khó có thể tin, “Nếu không tìm được trong xe thì chúng ta hãy hủy nó đi!”
“Tiểu Tạ, cô biết mình đang làm gì không?” 
Khi mọi người vẫn chưa hoàn hồn thì ông Lương đã chạy tới trước mặt cô từ lúc nào.
“Đương nhiên biết! Cục trưởng Lương, tôi tin ma tuý vẫn ở ngay trên chiếc xe này. Bởi vì Lý Hải Thiên không có thời gian chuyển hàng, hơn nữa nếu anh ta không có vấn đề sẽ không khẩn trương đến vậy!”
“Haizzz… Tiểu Tạ, cô nắm chắc được bao nhiêu phần? Cô cũng biết cha cậu ta là…”
“Cục trưởng Lương, lúc còn ở trường cảnh sát, thầy đã dạy tôi cách bắt tội phạm mà không cần phải phân tích cha của đối tượng là ai! Về phần nắm chắc, tôi rất có lòng tin về phán đoán của mình!” 
Nhìn gương mặt tái nhợt lo lắng của ông Lương, Sở Toàn biết rõ sở dĩ mình vẫn an ổn từ lúc về đây đến nay đều do vị cục trưởng này bảo ban cô trước cấp trên, thậm chí ông còn phải gánh chịu trách nhiệm không cần thiết. Cô cũng đã lường trước nếu trong xe quả thật không có ma tuý thì ông cục trưởng trước mặt sẽ là người bị tai ương đầu tiên.
Nghe Sở Toàn nói xong, cục tưởng Lương cũng không vội mở miệng. Ông suy tư rất lâu, quan sát rất kỹ, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng run theo. Sau đó, ông hít một hơi mạnh rồi hung hăng ném điếu thuốc xuống đất:
“Hủy đi!”
“Cục trưởng Lương, chú đừng hành động theo cảm tình, phó thị trưởng Chu và bí thư Hồ điện thoại…” 
Mọi người chưa kịp cảm thán xong câu ‘hủy đi’ của ông Lương đã nghe tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên.
“Không nghe! Không nghe! Nói tôi đang bận họp!” 
Ông Lương liên tục xua tay đập điện thoại không ngừng.
“Cục trưởng Lương…” 
Sở Toàn rất băn khoăn khi trông thấy vẻ quyết tâm của ông Lương. Ai cũng biết chỉ còn một năm nữa ông sẽ về hưu, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì…
“Đừng nói nữa! Tôi cũng phải xứng với bộ cảnh phục trên người đúng không?”
Sở Toàn nhíu mày nhìn vết chân chim che kín khóe mắt ông rồi đi tới bên người Ngô Quốc Đống:
“Gọi người cân xe xem nặng bao nhiêu, sau đó gọi hỏi bên hãng xe trọng lượng thật của chiếc xe…”
“Tiểu Tạ, cô đây là?”
“Tôi không thể để chú bị mất tiền hưu trí một cách không minh bạch được!” 
Sở Toàn chỉ có thể mỉm cười đối mặt với ánh mắt đầy nghi hoặc của ông Lương.
Sự thực chứng minh Sở Toàn suy đoán hoàn toàn chính xác. Trừ xăng dầu và một ít vật dụng trong xe ra thì chiếc xe của Lý Hải Thiên nặng hơn bản gốc 50 kg. Trọng lượng thừa này khiến cả đám khôi phục tự tin chiến đấu trong nháy mắt, sau đó lập tức vén tay áo đem xe băm thành tám mảnh.
Săm lốp, bình xăng, khung gầm lần lượt được tháo ra. Chiến công đầy rẫy, hoa mọc đầy đất, nhìn mấy món đồ vừa tìm được mà lệ rơi đầy mặt, ai nấy đều âm thầm vui mừng.
“Phật tổ, Amen, Jesus, Thánh Mẫu Maria… Cảm ơn các vị hiển linh, bát cơm cuối cùng cũng coi như được bảo vệ!”
Có nhà vui ắt sẽ có nhà buồn, 50 kí lô băng phiến tương đương khoảng 50 triệu nhân dân tệ. Đừng nói là ở thành phố B, dù ở toàn quốc cũng là đại án kinh hoàng. Hơn nữa, con trai cưng của phó bí thư tỉnh ủy lại dùng xe đặc chủng của cha để vận chuyển hàng cấm, hầu như có thể dự kiến sẽ có một trận mưa to gió lớn bao phủ chốn thành thị phồn hoa này trong tương lai gần.
Lúc Sở Toàn lái xe trở lại Kim Thành đã gần về đêm, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ rồi biến mất giữa bầu trời đen. Ngọn đèn kia có còn mở hay chăng, người nào đấy có còn ở đó không? Nghĩ thế nên cô bất giác ngẩng đầu tìm kiếm, quả nhiên bắt gặp chút ánh sáng tím tỏa ra trong cửa sổ, đó là sắc tím của chiếc rèm. Nhắc tới rèm mới nhớ, Y Tiêu cũng mua một cái y hệt mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cô ngập tràn ấm áp, bước chân cũng không còn nặng nề như trước nữa.
Cô vừa mở cửa, tiếng cười du dương bỗng chốc truyền đến tai, nhưng người kia đã không còn nhảy cẫng hoan hô mình như ngày xưa nữa mà trông như đang buồn bực co ro trên ghế sofa nhỏ. Sở Toàn thấy thế liền rón rén đóng cửa lại, đi tới bên người nọ.
Y Tiêu khoanh hai tay trước ngực ngủ thiếp đi, sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng che đi hơn nửa khuôn mặt. Mấy nhà tâm lý học nói người có tư thế ngủ như vậy là biểu hiện thiếu cảm giác an toàn.
“Tiêu, em theo chị cô độc lắm đúng không?”
Sở Toàn dịu dàng vén sợi tóc ra để ngắm dung nhan xinh đẹp thật trọn vẹn. Một tiếng thở dài nhè nhẹ phát tán khắp bốn phía rồi nhanh chóng biến mất như ảo ảnh. Sở Toàn luồn một tay dưới cổ mỹ nhân, một tay đỡ lấy chân, nhấc mạnh một phát, ôm người kia vào trong ngực.
Người trong ngực cảm giác được biến động nên có chút bất an tránh né, nhưng càng nhúc nhích càng thêm sát vào thân thể Sở Toàn. Trong lúc ngủ mơ, Y Tiêu theo bản năng tựa mặt sát vào vòng tay ấm áp, miệng phụt ra một chuỗi ký tự dính dính như keo:
“Chị về rồi hả?” Vừa như tỉnh táo vừa như nói mê.
Hơi thở ấm áp phả vào ngực khiến Sở Toàn không khỏi run lập cập, sau lưng cũng thấm ra một lớp mồ hôi mỏng. Mặc dù đôi tay ấy không ‘rắn chắc khỏe mạnh’ nhưng tuyệt đối đủ ‘sức’ để ra trận. Cô cảm giác bụng dưới mơ hồ dâng lên một luồng khí nóng, hơi thở cũng khàn đục theo, báo hại cô suýt chút tuột tay thả mỹ nhân ngã xuống đất. Cuối cùng, cô tập trung tinh thần thừa thế xông lên ôm người kia vào phòng đặt lên giường…
Chứng kiến cảnh này, có lẽ không ít người sẽ nổi ‘tà tâm’ chửi ầm lên, quả hồng sắp chín thối tới nơi rồi mà tác giả vẫn chưa chịu cho người ta sảng khoái?
Sự thực là không phải tác giả không muốn cho họ sảng khoái mà là hai người trên giường thật sự không được tự nhiên. Cảnh sát Tạ luôn tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật kỷ cương và nguyên tắc, cô đã thề sẽ không lợi dụng lúc người ta ngủ mơ mà phạm tội, vậy nên mới không bị hoàng hoa đại khuê nữ nào đó gài bẫy.
Vì cuộc đời anh minh, Sở Toàn dứt khoát kiên quyết mở lối thoát cho bản thân bằng cách bật máy lạnh để hạ nhiệt độ bên tai xuống. Người bên ngoài giường xoắn xuýt khó chịu, người bên trong giường cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Với tính cảnh giác cao độ của Y Tiêu, Sở tỷ tỷ vừa đến gần, còn chưa kịp mở khóa thì cô đã tỉnh rồi, có thể giả vờ đến lúc này không phải dễ. Cô có thể cảm giác được rõ ràng có một ánh mắt đang lom lom nhìn mình, điều này căng thẳng tuyệt đối không thua gì lúc ở trên giường. Nếu không nhờ Sở Toàn căng thẳng không yên thì tuyệt đối có thể nghe thấy nhịp tim cô đập vang như tiếng sấm đêm hè. Mặc dù đã đến bước cuối nước sôi lửa bỏng, mặc dù Y Tiêu đã liều chết không mở mắt (đều do con nhóc Tư Vi kia xúi giục chỉ cần nhắm mắt liền có thể giả chết). Có thể thấy được định lực cùng sức chịu đựng đã đến mức độ đăng phong tạo cực.
Hai người giằng co mãi cho đến khi tia cảm xúc mãnh liệt cuối cùng cũng biến tan thành mây khói, Sở Toàn mới chậm rãi đến gần đắp chăn cho người nọ. Cô nhìn thấy ngón tay tròn vo được băng lại do bị tôm hùm cắn của Y Tiêu, ẩn ẩn còn có vài sợi tơ máu đỏ sậm, tâm trạng không khỏi thắt lại, cau mày, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay bị thương đặt sát bên môi hôn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng…
Dưới ánh đèn nhỏ, người trên giường nhếch miệng thoáng lên một độ cong xinh đẹp…
Án ma tuý bị phá, thành phố B lại nhấc lên trận sóng ngầm, từ Tỉnh ủy đến Thị ủy, từ quan lớn đến quan nhỏ đều thay đổi, chỉ cần người nào có mũ cánh chuồn trên đầu sẽ chột dạ bàng hoàng. Đương nhiên dân chúng cũng chẳng mấy quan tâm, nhiều lắm chỉ uống tràn đàm đạo vài câu cho vui thôi, hôm nay tâm sự người này bao nuôi người kia thế nào, ngày mai lại nói người nọ có mấy tòa biệt thự rồi…
Trong lúc nhất thời, án ma tuý giá trị vẫn bị người khác lãng quên triệt để. Người ta đã quên, Sở Toàn cũng chẳng dám thất lễ. Tuy cô đã tìm được ma tuý, nhưng vẫn chưa thấy tăm tích của tiền tham ô này đâu. Lý Hải Thiên, Đao Ba Cường và Lại Thế Xương lại nói năng thận trọng, chẳng ai muốn đấu với kẻ liều mạng, cảnh sát cũng bó tay. Có lẽ Sở Toàn sẽ không ngờ số tiền tham ô đó đang nằm bình an trong túi của Tiêu muội muội khả ái.
Y Tiêu đóng lại máy tính, ngoài miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Cô mở chiếc TV LCD bên vách tường mãi không xong, có lẽ tâm tư đang bay qua ngân hàng Thụy Sĩ mất rồi. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, 50 triệu đã bay vào tài khoản. Từ lúc xuất đạo đến nay, cô chưa bao giờ nhận được một tờ khai buôn bán dễ dàng như vậy, có thể không đắc ý sao?
Nhắc tới cũng phải nói nhờ có Trịnh Tiểu Khai quá thông minh. Từ trước đến nay, Trịnh Khải luôn đem tiền trộm cướp phân tán đầu tư khắp mọi công ty của gã. Do chuyện làm ăn có quá nhiều phức tạp nên mới nợ mấy chục triệu, do kinh doanh buôn bán quá nhiều nên bản thân gã cũng e sợ phạm phải hồ đồ huống chi người khác.
Ta nói người thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nhưng thật ra gã không có chút khiếm khuyết nào. Cũng nhờ lần trước lục lọi trong máy tính của Trịnh Khải mới học tập được cách thức rửa tiền, thanh khoản m. Tư Hàm chờ mọi chuyện ổn định mới ra tay, quang minh chánh đại dùng mật mã lấy đi 50 triệu, sau đó phân tán số tiền này trên khắp thế giới, qua mấy tay mới đem bỏ vào túi. Cứ như thế, hết lần này tới lần khác, dù là hình sự quốc tế cũng khó tìm ra căn nguyên chứ nói chi tới một tên Trịnh Tiểu Khai. Sở dĩ bọn người Y Tiêu dám ngang nhiên làm như thế vì đó là tiền tham ô, dù Trịnh Khải có lá gan to hơn cũng không dám tự chui đầu vào lưới đi báo cảnh sát.
“Quá đã, ha ha…” 
Đường làm quan của Y Tiêu rộng mở vô cùng, đến tầng 43 còn thấy được tình nhân trong mộng —— Tạ tỷ tỷ.
Hóa ra sau khi chỉ huy phá án ma túy xong, Sở Toàn đại biểu cho cảnh sát phát ngôn phỏng vấn của truyền thông. Cũng khó trách, Sở Toàn là hoa khôi của sở cảnh sát thành phố, cô không làm đại biểu thì chẳng lẽ muốn ông Lương lên sóng sao?
“Tạ tỷ tỷ, chị đang ở đâu vậy?” 
Y Tiêu hiếm khi thấy được người quen trên trên ti vi, trong phút kích động liền gọi điện thoại:
“Tạ tỷ tỷ, chị mặc cảnh phục thật là đẹp troai chết đi được! Em ghi lại đoạn tin này nha, đợi chị về xem chung được không…”
“Có cần khoa trương như vậy không? Chỉ là hồi báo công tác chút thôi…” 
Sở Toàn không hiểu nổi, chỉ có ngần ấy chuyện thôi mà con oắt này lại ríu rít hưng phấn mãi không yên.
“Nhưng thật sự rất đẹp nha, đồng phục rất có sức hấp dẫn, ha ha…”
“Được rồi, thiệt hết cách với em. Chị đang ăn cơm với đồng nghiệp bên ngoài, sẽ cố gắng về sớm. Nếu em mệt thì về phòng của mình ngủ đi, ngủ trên sofa rất dễ cảm lạnh…”
“Tạ tỷ tỷ, chị thiệt là dài dòng! Em sẽ đợi chị, muộn hơn em cũng chờ, chị đi chơi cẩn thận nha, bye bye…” 
Y Tiêu tin tưởng Sở Toàn đã hứa rồi thì nhất định sẽ về sớm đến. Cô cũng chả có khái niệm ‘muộn’ là bao nhiêu, nhưng cuối cùng Sở Toàn không thể trở về…
Y Tiêu chờ đến 11 giờ tối vẫn chưa thấy người trở về. Thời gian này không coi là muộn, nhưng nếu Sở Toàn đã hứa thì sẽ không bao giờ lỡ hẹn, cho dù bận việc không thoát thân được cũng sẽ gọi điện thoại về. Y Tiêu nhìn kim đồng hồ không ngừng chuyển động trên tường, trong lòng không khỏi hốt hoảng, ngực cũng nhoi nhói, cả người đau như nghẹt thở. Cảm giác bất ổn này rất quen thuộc, lúc ba mẹ có chuyện năm ấy cũng xuất hiện bệnh trạng như vậy.
Nghĩ đến đây, Y Tiêu lấy điện thoại ra ấn số gọi cho Sở Toàn. Mới đầu không ai nhận, sau đó cô tổng đài viên cũng hiện lên nhắc nhở càng khiến cô hoảng loạn…
Không biết gọi bao lâu, rốt cục cũng thông.
“Alo, Sở Toàn, chị đang ở đâu? Sao vẫn chưa về?…” 
Chờ đợi, lo lắng một thời gian dài làm Y Tiêu hệt như cô vợ hoài nghi chồng mình ăn vụng bên ngoài mà gào thét.
“Tôi không phải, tôi… Tôi là đồng nghiệp của madam…”
Giọng nói nghẹn ngào trong điện thoại khiến toàn thân Y Tiêu run rẩy:
“Sở… Sở Toàn đang ở đâu?”
“Madam… madam xảy ra chuyện rồi…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.