Đánh Cắp Trái Tim – Chương 36 – Botruyen
  •  Avatar
  • 33 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 36

“Madam, hình như bọn họ đang dẫn chúng ta đi dạo hoa viên…”

“Theo sát đi, lơ là mất dấu!” 
Sở Toàn nhíu mày nhìn chiếc Honda màu đen phía trước chợt có dự cảm xấu. Bỗng nhiên ở ngã tư lao ra một chiếc xe hàng lớn, Ngô Quốc Đống đang cầm lái thấy biến cố bất thình lình nhất thời hoảng loạn tay chân, chỉ có Sở Toàn ngồi kế bên trấn định rẽ hướng về bên phải:
“Cản chiếc Honda kia ở giao lộ kế tiếp!” Đầu xe vừa lướt qua sau đuôi xe tải lớn.
Ngô Quốc Đống nhận được chỉ lệnh liền đạp ga đuổi theo chiếc Honda phía trước:
“Người trên xe nghe đây, chúng tôi là cảnh sát, bây giờ chúng tôi hoài nghi trên xe các anh có hàng cấm, yêu cầu toàn bộ xuống xe!”
“Đồng chí Cảnh sát làm gì căng vậy, chúng tôi là người dân lương thiện mà…”
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Đứng qua một bên!” 
Ngô Quốc Đống đè người hai tên tóc vàng lục soát, chốc lát sau anh liếc mắt nhìn Sở Toàn rồi cau mày lắc đầu.
“Đao Ba Cường đã chạy đi đâu?” 
Sở Toàn đánh một tên tóc vàng nhe răng trợn mắt gào rú hô đau, nhưng gã lại giả ngây giả dại hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“A Ban, lão Đổng, mất dấu Đao Ba Cường rồi, các anh mau hội hợp với chúng tôi!” 
Sở Toàn tức giận cất điện thoại rồi trừng mắt hai tên lưu manh.
Lần này, cảnh sát thành phố liên hợp hành động với cảnh sát Vân Nam. Phía bên Vân Nam đã sớm bao vây thành lưới chờ sẵn dưới nhà, bọn người Sở Toàn cũng phải theo ròng rã cả tháng. Đến lúc có thể thu lưới thì người kia đã biến mất khiến Sở Toàn không khỏi hung hăng vỗ lên đầu xe ầm ầm.
Chốc lát sau, hai lực lượng đã chạy đến trước mặt, xe còn chưa dừng hẳn, Sở Toàn lập tức nhảy lên một chiếc:
“Vệ tinh định vị Đao Ba Cường và Lại Thế Xương có kết quả không?”
“Họ tắt điện thoại hết rồi, đoán chừng là đã thay đổi thẻ!”
“Người nhà của họ đâu?”
“Năm phút trước, bạn gái của Đao Ba Cường nhận được một cú điện thoại, nhưng thời gian trò chuyện quá ngắn, hơn nữa còn lập tức tắt máy nên chúng tôi không thể giám sát vị trí của đối phương…”
“Phát lại file ghi âm lần nữa cho tôi nghe!” 
Sở Toàn nhận tai nghe của đồng sự tên Tra Hàn đưa đến, nghe lại nội dung bên trong lần nữa:
“A Cường, xong chuyện thì về sớm một chút” .
“Ừ, hắt xì!”
“Sao vậy? Đã kêu anh mặc nhiều quần áo mà không chịu nghe, hôm nay không khí lạnh lắm nha.”
“Hắt xì… Không sao đâu, tại chỗ này gió hơi lớn thôi. Không nói với vợ nữa, anh phải làm việc”
“Tra Hàn, tôi nghe được vài âm thanh kỳ quái, phóng to âm lượng hơn chút!” 
Sở Toàn một tay giữ tai nghe, một tay bịt lỗ tai, tập trung tinh thần nghe lại:
“Lão Đổng, anh điều tra xem mười phút trước đây có ai đốt pháo trong vòng bán kính trăm dặm không!”
Lão Đổng nghe xong lập tức nhảy xuống xe liên lạc với dân chúng xung quanh. Madam Tạ nói phải nhanh, ông nào dám chậm. Người phụ nữ này tức giận đáng sợ hơn Đại lão gia cảnh cục rất nhiều.
“Madam Tạ, trong khoảng thời gian này, cảng lớn Loan thôn cùng Hồng Kiều thôn đều đốt pháo!”
“Đưa tôi xem!”
Sở Toàn nhìn chằm chằm vào màn hình một chút, cuối cùng cắn môi ra lệnh, “Đến cảng lớn Loan thôn!”
“Madam, hai tên kia tính sao bây giờ?” 
Tất cả mọi người nhảy lên xe, chờ xuất phát, Tần Khanh bất thình lình chỉ vào hai tên côn đồ ở ven đường, hỏi.
“Tiểu Tần, em áp tải họ về đồn trước đi, tiểu Mã lái xe!”
Tần Khanh bất đắc dĩ xuống xe, nhìn chiếc xe nhanh chóng rời đi, bất mãn lầm bầm:
“Madam thật đáng ghét, lần nào cũng không cho người ta xông pha chiến đấu. Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt các người ra bây giờ! Đều tại hai người mà ra…”
Xe đến vùng ngoại thành, dòng người dần trở nên thưa thớt, thỉnh thoảng có một hai chiếc xe ngang qua.
“Madam, sao cô lại khẳng định bọn họ đến cảng lớn Loan thôn?”
“Tôi nhớ bến cảng Loan thôn có một bãi chứa hàng, hơn nữa cảng Loan gần biển hơn. Đao Ba Cường bảo với bạn gái có gió lớn, tôi cũng lờ mờ nghe được tiếng gió thổi trong file ghi âm, tiếng rít cỡ đó ít ra cũng năm, sáu cấp…”
“Chết tiệt, sao lại có chiếc xe cờ đỏ chắn cửa lớn thế kia?!” 
Sở Toàn chưa nói hết lời thì xe liền thắng gấp, thân thể ngã về phía trước, tiếp theo là giọng Tiểu Mã oán giận. Cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc xe có cắm cờ đỏ.
“Đừng lo lắng, cũng sắp vào thôn rồi, mọi người chuẩn bị cẩn thận, có thể họ có súng trong tay…”
Xe vừa tiến vào làng liền thấy Đao Ba Cường và Lại Thế Xương đang vận chuyển một thùng hàng, đối phương vừa thấy cảnh sát lập tức hốt hoảng chạy trốn khắp nơi, tuy nhiên, cục diện nhanh chóng được khống chế, nhưng vẫn chưa tìm ra ma tuý.
“Chẳng lẽ đã giao dịch xong rồi?” 
Không biết là ai nói nhưng bay vào tai lại khiến người ta có cảm giác bất an.
“Ai za, đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ ra hóng gió một chút thôi… Hắt xì!”
“Hóng gió? Trời lạnh thế này mà lại ra hóng gió? Tôi có động kinh mới tin được mấy người! Trong lòng không có quỷ thì mắc gì phải tháo chạy!”
“Chỉ sợ là cố tình kéo dài thời gian thôi!” 
Sở Toàn nheo mắt nhìn hai người đang ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất rồi cười lạnh, sau đó lấy điện thoại di động ra:
“Đội cảnh sát giao thông phải không? Tôi là Tạ Sở Toàn thuộc đội hình sự, phiền các anh giúp tôi chặn một chiếc Sedan bản số 00XXX…” 
Sở Toàn cúp điện thoại, liếc mắt ra hiệu cho Ngô Quốc Đống, “A Đống, cậu áp tải người đi, chuyển mọi thứ về cục cảnh sát thành phố kiểm nghiệm, một tờ giấy cũng không được bỏ sót!” 
Ngô Quốc Đống thấy Sở Toàn liếc nhìn miếng khăn giấy trên đất lập tức hiểu ý.
“A Ban, các anh theo tôi bắt người!”
Lúc đoàn của Sở Toàn đến trạm thu phí đã thấy một hàng rồng rắn dài thòng, thỉnh thoảng còn nghe được một giọng nam gầm thét:
“Các người dựa vào cái gì mà dám bắt tôi? Biết ba tôi là ai không?”
“Tiên sinh, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo phép, xin anh lấy bằng lái ra…”
“Anh chỉ là một thằng cảnh sát giao thông cỏn con, lại còn dám điều tra tôi sao? Anh không biết đây là xe gì à, tôi sẽ gọi cho ba tôi ngay lập tức…”
“Thật là ngại quá, anh muốn gọi điện thoại thì cứ đến sở cảnh sát mà gọi!”
Sở Toàn đẩy đám người chung quanh ra, bước lên phía trước đoạt lấy điện thoại trên tay gã đàn ông nọ.
“Chúng tôi nhận được tin báo ở đây có người gây rối trật tự công cộng, bây giờ mời anh theo chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến” .
“Ba tôi là phó bí thư tỉnh ủy Lý Thiết Nghiêm, đây là xe của ba tôi, các người dám bắt sao?!”
Lúc gã đàn ông nọ còn đang kêu gào ầm ĩ không ngừng, Sở Toàn đã nắm lấy tay gã kéo vào xe.
“Dù ba anh có là Thiên vương lão tử thì hôm nay anh cũng phải theo chúng tôi về sở cảnh sát! Huống chi chúng tôi còn hoài nghi anh trộm xe!”
“Cô!”
Lái xe đến nửa đường, A Ban ngồi phía sau bèn thò người lên thì thầm vào tai Sở Toàn:
“Madam, tôi đã tra xét rồi, ba của tên nhóc này quả thật là phó bí thư tỉnh ủy. Cậu ta tên là Lý Hải Thiên, là tổng giám đốc của công ty túi da!”
“Sợ rồi sao? Thả tôi vẫn còn kịp đấy!”
Sở Toàn giương mắt dò xét gã đàn ông trắng trẻo bên cạnh, không thèm đếm xỉa tới câu giễu cợt của gã, chỉ quay đầu nhìn hàng cây Pháp đang trôi về phía sau ở bên ngoài cửa sổ. Rõ ràng trong lòng Sở Toàn biết mình có vài thứ có thể nhường nhịn, nhưng tuyệt đối không thể phá vỡ nguyên tắc…
Trở lại sở cảnh sát, Sở Toàn cũng không vội thẩm vấn Lý Hải Thiên.
“Lão Đổng, giao Đao Ba Cường và Lại Thế Xương cho anh, cứ cho bọn họ biết thế nào là chính sách ‘thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị’ đi, còn Lý Hải Thiên thì dẫn anh ta vào phòng thẩm vấn số 1, trả điện thoại cho anh ta luôn!”
“Được rồi! Cứ để tôi…” Lão Đổng làm nóng người, gương mặt cười gian.
“A Ban và A Đống gọi giám chứng đến đi, chúng ta ra ngoài xem xét chiếc xe kia!”
Đến bãi giữ xe liền bắt gặp có một đội cảnh sát hình sự đang canh giữ chiếc xe cờ đỏ. Sở Toàn đang muốn tới gần lập tức bị một người chặn lại, hóa ra là giám đốc sở cảnh sát.
“Tiểu Tạ, sao cô lại không biết nặng nhẹ như thế, chúng ta có thể bắt giữ chiếc xe này sao? Mau mau thả người, đem xe trả lại đi!”
“Tại sao tôi không thể bắt giữ một kẻ bị tình nghi?” 
Sở Toàn rút tay bị lôi lại, khẽ cười giễu cợt, “Chuyện này chỉ mới qua có mười mấy phút đã có hành động rồi, chắc chắn có chuyện mờ ám!”
“Kẻ bị tình nghi? Cô có chứng cứ không?” 
Giám đốc kiên trì quấn lấy Sở Toàn không tha, cảnh sát hình sự đang lục soát cũng dừng lại.
“Không phải tôi đang tìm chứng cứ đó sao!”
“Cô có biết tên Lý Hải Thiên này là con trai của phó bí thư tỉnh ủy không? Cô không sợ nhưng đó là thế lực không dễ đụng vào!”
Sở Toàn lạnh lùng nhìn dáng vẻ giận dữ cắn răng nghiến lợi của ông Giám đốc sở, sau đó gằn từng chữ nói:
“Tôi sợ! Tôi sợ tôi hổ thẹn với bộ cảnh phục này!” Nói xong lập tức vượt qua bụng bự của gã, đi thẳng đến chiếc Sedan.
“Làm phiền Giám đốc Hồng nhường bước, chúng tôi còn chuyện quan trọng phải làm!”
“Hay lắm… Lâm Thiếu Ban, các anh được lắm!” 
Mọi người thấy Giám đốc Hồng nổi điên như tên hề liền ôm bụng cười.
“Đừng cười nữa, thời gian của chúng ta không nhiều, mọi người tập trung làm việc đi, tìm được gì tôi sẽ đãi ăn hải sản!” 
Trước giờ, chẳng ai có thể miễn dịch với lời dụ dỗ của Madam Tạ, ai nấy nghe xong đều hưng phấn như hít trúng thuốc lắc, năng nổ tìm khắp xe nhưng lại chẳng thấy gì.
Mọi người cảm thấy cục diện bế tắc liền có chút nhụt chí. Lúc này, giám chứng Tiểu Kha bỗng mang đến một tin tức tốt, trải qua giám định từ miếng khăn giấy trong thùng đựng hàng đã xác thực được có thành phần của ma túy dính vào, mức độ tinh khiết ở mức 95% trở lên, cũng là bằng chứng chứng minh họ mới vừa giao dịch xong.
“Nhất định phải tìm ra lô hàng đó. Nếu để số ma tuý này tiêu thụ ra ngoài sẽ nguy hại đến mức không tưởng!” 
Sở Toàn nói xong liền chui vào xe. Thời gian cứ trôi qua như thế nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Trước mắt cần phải kéo dài thời gian tìm thêm chứng cứ, trong lúc vô tình, cô chợt nhìn thấy một vết xanh nhạt trên bàn đạp ga, cẩn thận dùng khăn giấy lau, trí óc tức thì lóe lên một tia sáng. Cô nhanh chóng giao khăn giấy cho giám chứng Tiểu Kha:
“Có thể cho tôi kết quả trong vòng 30 phút không?”
“Có thể… Có thể…” 
Tiểu Kha nhìn vật chứng, cũng chẳng dám nói chữ ‘không thể’ với người phụ nữ mạnh mẽ này. Cô nhận khăn tay rồi vội vàng chạy về phòng làm việc của mình…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.