Y Tiêu rón rén ra khỏi nhà Sở Toàn, tay nâng niu nắm chặt tấm thẻ từ như sợ bị ai ăn cướp. Cô tức tốc giấu vào trong túi, sợ bị rạch túi bèn đặt trong ví lại lo lắng gặp móc túi…
Y Tiêu thật không biết để chỗ nào, cất chỗ nào cho an lòng, chỉ hận không thể bỏ vô két sắt ngân hàng khóa lại. Haizzz, vậy cũng chẳng an toàn lắm, lỡ đâu đụng phải mấy đứa siêu trộm như mình thì chả khác gì tự dâng vào ổ sói, không được không được…
Cô cứ thất thần đi như vậy, trí óc đắm chìm trong suy nghĩ miên man. Có lẽ cô không biết mọi người trong tòa nhà đều có một tấm thẻ riêng, cũng chưa chắc sẽ có người ngấp nghé tấm thẻ trong tay cô!
Y Tiêu xuống lầu dưới, vào phòng mới bớt thấp thỏm bất an được đôi chút. Sau đó, cô bắt đầu suy nghĩ vấn đề lúc trước:
“Hôn chóp mũi có ý nghĩa gì?”
Đại khái là sinh vật đơn bào không suy nghĩ được bao lâu vì dù có nghĩ đến chết cũng chẳng tiến hóa nổi, huống hồ mấy ngày qua Y Tiêu đã quen với chuyện tìm hơi quen thuộc liền lấy điện thoại di động ra.
Bởi mới nói hai người Y Tiêu và Tư Vi là “thụ vị hợp nhau”, lúc cô vừa định ấn số thì trên màn hình lập tức xuất hiện ảnh Tư Vi nhe nanh. Y Tiêu tức thì vui vẻ bắt máy:
“Alo, Tiểu Vi Vi ơiii!”
Mới đầu nghe được giọng nói ngọt ngào kia, Tư Vi còn tưởng mình bất cẩn gọi nhầm tổng đài 10086, lấy tay ra nhìn lại tên ‘Tiêu thụ thụ!’ mới dám khẳng định. Từ khi đánh cược với Tư Hàm được ăn cả ngã về không, cô liền đổi tên Y Tiêu thành ‘Vua Thụ’, còn mang ‘Dục nữ tâm kinh’ và bí kíp ‘Thụ kinh’ truyền lại, đồng thời ra sức che giấu bản ‘Công kinh’ đi. Đừng trách Tư Vi không tử tế vì thật sự hai người đặt cược quá lớn — thua phải giặt đồ lót cả đời cho đối phương. Tiếc là Hạng Tư Vi không có sở thích biếи ŧɦái này, thỉnh thoảng giặt một cái là quý lắm rồi, nếu giặt cả đời là một sự sỉ nhục với cô!
“Alo, A Vi, A Vi…”
Tư Vi đang định trả lời liền bị giọng nói eo éo như Đại Tổng quản dọa cho run rẩy.
“Tiêu Tiêu, em nghĩ chị rẻ tiền như vậy sao? Có phải buổi tối ăn nhiều khoai lang quá nên miệng mồm không được lưu loát?”
“Đồ khó ưa! A Vi, chị có cần châm chọc em trắng trợn đến mức trần trụi như vậy không! Người ta đang luyện tập ‘dịu dàng’ mà, chị nỡ lòng nào đả kích người ta như thế!!!”
Bấy giờ Tư Vi mới thẩm thấu sâu sắc câu nói ‘thiên tai có thể tránh, lỗi mình là phải gánh’, thầm hô ‘Trời xanh, đất dày, mau mau trả Tiêu Tiêu về lại bình thường dùm đi!’, nhưng lại nhắm mắt mở miệng nói:
“Em dịu dàng với mình Tạ tỷ tỷ của em được rồi, đừng cố quá thành quá cố nhé! À, đúng rồi, tiền đã chuyển vào tài khoản của chúng ta rồi, bọn này cũng thay em hẹn độc phụ ngày mai gặp mặt… Ừ, cứ vậy đi, bye bye Tiểu Tiêu Tiêu!”
Tư Vi nói nhanh như tên bắn, dự định giao phó xong sẽ có thể may mắn thoát khỏi Y Tiêu ‘dịu dàng chết người’ này.
“Vi, chờ một chút! Em… chị chưa giải đáp cho em nụ hôn vừa rồi đấy…”
Y Tiêu chưa nói xong đã nghe tiếng ‘tút tút’ bên kia đầu dây, chỉ biết nhún vai tự nhủ, “Hoặc là ngày mai em sẽ hỏi độc phụ…”
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló đầu, Y Tiêu đã ăn diện chỉnh tề ngồi trên núi Thanh Sơn ở ngoại ô thành phố B. Bò đến giữa sườn núi, cô liền thở hổn hển nguyền rủa:
“Độc phụ đúng là độc phụ, hẹn gặp mặt cũng giày vò người ta!”
Khó khăn lắm mới leo đến đỉnh núi, vừa nhìn thấy Miếu hòa thượng, Y Tiêu bỗng nhiên vỗ trán một cái, tức suýt chút té luôn xuống núi:
“Hoá ra là muốn mình thắp hương sớm!”
Cô đi vào cổ tháp, có lẽ do còn quá sớm nên chẳng thấy vị khách nào hành hương, ngay cả hòa thượng cũng không nhìn thấy. Y Tiêu dò đầu nhìn đông nhìn tây, ngoài miệng không ngừng nhắc tới:
“Xùy xùy, Tiểu Thần Thần, xùy xùy, cô đến chưa? Tiểu Thần Thần…” Điệu bộ trông hệt như đặc vụ đang làm nhiệm vụ bí mật.
“Đây!”
Một cơn gió mát phất qua vỗ bộp bộp lên vai Y Tiêu, “Lén lén lút lút làm gì?”
“Cô muốn chết hả? Có biết người ta sợ không? Muốn hù chết tôi sao!”
Y Tiêu vỗ nhẹ ngực, gương mặt trắng bệch, “Chị hai, lần sau có thể đi bộ có chút âm thanh được không? Tôi còn trẻ, không muốn tráng niên mất sớm…”
“Cô gặp biết bao cảnh tượng hoành tráng rồi mà lá gan chỉ có ngần ấy thôi sao? Cô đừng khoe cô là ‘Vô ảnh’ nha, chả ai tin đâu!”
Cổ Tư Thần lướt qua người Y Tiêu, đi tới giữa đại điện lấy một nhúm nhang.
“Sao lại trách tôi nhát gan, ai bảo cô chọn chỗ âm trầm như vậy làm chi?”
Y Tiêu luôn quan niệm rằng mình không có tín ngưỡng nên Phật điện chẳng khác gì lâu đài của Ma cà rồng Châu Âu đầy âm khí đáng sợ. Hơn nữa đối mặt với cái người được giang hồ tung hô là ‘Độc phụ gϊếŧ người không thấy máu’ thì sao lại không sợ cho được.
Cơ mà khi chứng kiến Độc phụ cung kính quỳ gối trên bồ đoàn, Y Tiêu kinh ngạc đến mức mắt sắp lọt ra khỏi tròng:
“Sao tôi không biết cô là ‘Tín nữ’ nhỉ?!”
Cổ Tư Thần một lòng một dạ khom người quỳ lạy, cũng không thèm đáp lời. Y Tiêu thấy vậy liền cười khẽ, thầm nghĩ ‘chẳng lẽ phụ nữ đến tuổi này đều sẽ trở thành bà già lụ khụ!?’. Nhớ năm đó, Cổ Tư Thần tựa như Sát thần, gặp ma gϊếŧ ma, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, đích thị là một nữ La Sát chính hiệu. Có thể người khác không biết nhưng Y Tiêu biết rất rõ, mặc dù không đến mức ‘gϊếŧ người không chớp mắt’, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, vậy mà hôm nay…
“Cô cười cái gì?”
Cổ Tư Thần đứng lên bắt gặp người nọ đang nhìn mình cười bỉ ổi, không khỏi nhíu mày.
“Tôi đang suy nghĩ có phải phụ nữ gả đi rồi sẽ đổi tính hay không? Mới hai năm mà hình tượng ‘Ngự tỷ’ của cô đã biến thành ‘Ngự mẹ’ nhanh vậy sao?”
“Cô muốn biết thì cứ nhanh chóng rao bán thân đi, chờ đến khi ba mươi sẽ thành gái lỡ thì!”
Cổ Tư Thần nói chuyện rất trịnh trọng pha thêm chút đau đớn tột cùng, nhưng vậy mới hiểu hoá ra ai cũng biết danh tiếng ‘gái lỡ thì’ của Y Tiêu, không cần đoán cũng biết ‘loa phát thanh’ là ai.
“Hạng Tư Vi, đồ lưu manh, thấy mỹ nữ liền không giữ được mồm miệng, về nhà sẽ cho chị biết tay!”
Tuy nói Y Tiêu không sợ trời không sợ đất, nhưng lực sát thương của bà chị trước mắt chẳng khác gì vũ khí nguyên tử, may mắn thoát chết thì để lần sau tính sổ, thời kỳ ủ bệnh kéo dài có thể lên đến mười năm hay hai mươi năm, lỡ đâu bị người ta trả đũa cũng chẳng biết thận bị ai đâm. Y Tiêu không muốn như thế nên tức khắc ôm tay Cổ Tư Thần nịnh bợ:
“Tiểu Thần Thần, không phải cô đã bảo sẽ chờ tôi lớn rồi đó sao? Nếu không phải cô đợi không được thì bây giờ tôi đã có chỗ dựa rồi, đúng không?”
“Bây giờ cũng không muộn! Tôi không ngại nạp thêm vợ nhỏ đâu. Bạn nhỏ nhà tôi rất thích sưu tập mấy thứ đẹp đẽ nên hẳn sẽ rất vui khi thấy tôi mang mỹ nhân về nhà, chỉ là…”
Cổ Tư Thần nhướng mày nhếch môi, gương mặt tà ác. Tục ngữ có câu ‘Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, sự thực chứng minh hai người sống chung dưới một mái hiên lâu ngày sẽ bị đồng hóa tính cách của nhau, chả trách lúc này Cổ Tư Thần cực kỳ ‘ác thú’ hệt như Mạc Tử Ngôn, thảo nào thế nhân đều bảo ‘tướng phu thê’.
Tuy Y Tiêu đã có chuẩn bị nhưng nội dung phía sau thường thường khiến người ta hận đến nghiến răng, đúng như dự đoán:
“Chỉ là không biết vị cảnh sát Tạ của cô có ngại khi đến nhà chúng tôi tập hợp đánh mạt chược…”
Y Tiêu muốn phát điên! Nhưng các vị Phật tổ đang ngồi trước mặt, cô không thể nổi nóng, cuối cùng chỉ có thể cắn răng gằn từng chữ:
“Quả nhiên không có chuyện gì có thể gạt được cô ở thành phố B này, sáng nay tôi ăn gì chắc cô cũng biết chứ hả?”
“Đừng nóng giận, không phải tôi quan tâm đến cuộc sống của cô…”
“Giận ai thì giận chứ nào dám giận Cổ đại tiểu thư, sinh sự với cô có khác gì muốn chết. Tôi cũng không muốn sống bi kịch như Trịnh Khải đâu!”
Y Tiêu còn chưa nói hết lời, Cổ Tư Thần đã phóng ánh mắt át liệt như dao đến, công khai uy hiếp trắng trợn:
“Season, cô biết mình đang nói gì không? Tuy năm đó hắn cướp vợ của cô nhưng người không… Không… Không…”
Y Tiêu không có dũng khí nói hết đã cảm thấy khiếp sợ khi đối mặt với Cổ Tư Thần, nên tự động tự giác nuốt nửa câu ‘người không biết không có tội!’ vào bụng.
“Xem ra cô cũng hỏi thăm không ít chuyện… Tiêu, chuyện năm đó không phải chỉ giống như lời đồn, cô có biết Trịnh Khải ức hiếp người của tôi thế nào không? Chuyện này đã đeo bám tôi suốt hai năm, theo lý cũng đã giải quyết xong rồi, nhưng tôi càng tiếp xúc với gã Trịnh Khải này, tôi lại càng cảm thấy hắn là một kẻ cặn bã!”
“Ý cô là chuyện hắn buôn ma túy?”
“Cô cũng biết sao? Hừ, không chỉ có vậy, hắn còn ngầm kinh doanh ngân hàng tư nhân, công ty hiện tại chỉ là công cụ để hắn rửa tiền thôi!”
“A, trước đây tôi còn tưởng hắn chỉ là một tên ngụy quân tử cố ra vẻ đạo mạo, không ngờ tim hắn đen quá đen! Hoàn toàn là đồ cặn bã!”
“Không phải ai có vẻ ngoài đáng ghét cũng là người xấu, không phải ai cung lạy Bồ Tát cũng là bậc hiền lương!”
Cổ Tư Thần đi qua điện La Hán chỉ vào một pho tượng có miệng to rồi chậm rãi nói với Y Tiêu.
“Tại sao lại không tiêu diệt hắn trong khi hắn trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ cô?”
“Cô không cảm thấy như vậy có lợi cho hắn quá rồi sao? Tôi thích đùa bỡn người khác hơn, hắn còn lâu mới đủ tư cách gϊếŧ tôi. Hay là… Tiêu, cô có đồng ý chơi trò này với tôi không?”
Cổ Tư Thần tỏ rõ vẻ vui thích, nhưng nụ cười đó lại khiến Y Tiêu sởn cả tóc gáy. Trên thực tế, cô thừa nhận mình nhát gan run lẩy bẩy, cơ mà vẫn đánh bạo nhếch môi cợt nhả hỏi ngược lại:
“Tôi có thể ‘Say no’ sao?”
“Không thể!”
“Ha ha quả nhiên là chuyên chế! Nhưng trò này nhất định sẽ rất thú vị, tôi thích!”
“Vậy cô cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt, cấp trên của hắn không đơn giản, hơn nữa gần đây cảnh sát cũng đang theo dõi hắn, cô không sợ sẽ đụng độ với cảnh sát Tạ sao?”
Cổ Tư Thần vừa nói vừa giơ một xấp tiền mua nguyên bảo từ tay hòa thượng (không biết xuất hiện từ đâu), à, không phải là ‘mua’, phải là trả ‘tiền nhang’ mới đúng. Y Tiêu khinh thường, đấy không phải là lừa gạt thì là gì?!
“Tôi không có hứng thú với hắn, giao họ cho cảnh sát là hợp nhất. Tôi nghĩ nên lấy tiền đen của Trịnh Khải trước, thay vì trả bớt mấy phần cho người đóng thuế, sẽ tốt hơn nếu chúng ta cho ai đó cần nó nhiều hơn!”
“Tiêu, cô thật sự không hề thay đổi!”
“Thật sao? Còn tôi lại cảm thấy cô thay đổi rất nhiều…”
Y Tiêu nheo mắt nhìn Cổ Tư Thần chậm rãi đốt tiền giấy trong chiếc đỉnh lớn liền cảm thấy khó mà tin nổi, chỉ có mấy năm mà người phụ nữ trước mắt thay đổi quá nhiều.
“Giống bà cụ à?”
Cổ Tư Thần vô vị nở nụ cười, động tác trên tay liên tục, “Y Tiêu, cô sẽ không hiểu khi một người lâm vào tuyệt cảnh, tín ngưỡng có thể giúp họ gắng gượng để đi tiếp…”
“Tín ngưỡng của cô là Thần Phật hư vô này sao?”
“Không, tín ngưỡng trước đây của tôi là cha mẹ đã mất, còn bây giờ là một người phụ nữ tên Mạc Tử Ngôn!”
Y Tiêu để ý lúc người phụ nữ trước mặt nói lời này thì ánh mắt sắc bén bỗng trở nên nhu hòa, cả người tản ra ánh hào quang.
“Vậy cô đốt tiền này cho ai? Hì hì, Thần Thần, hình như tôi nhớ cha mẹ cô theo đạo Cơ Đốc mà…”
“Một người bạn…”
Y Tiêu không hiểu tại sao một người mới vừa hạnh phúc tràn trề trong giây lát liền trở nên vô cùng cô đơn, bởi vì cô vĩnh viễn sẽ không hiểu đó là người khiến Cổ Tư Thần áy náy suốt cả đời…
Sau khi hai người thương lượng kế sách đối phó Trịnh Khải, lúc gần đi, Y Tiêu vẫn đem vấn đề khiến mình ngơ ngẩn cả ngày ra hỏi.
“Hôn chóp mũi? Cô hỏi tôi hôn chóp mũi có ý nghĩa gì? Rất ít người hôn chỗ này nha! Thật ra vợ nhà tôi cũng thường hôn chóp mũi Saloni…”
Cổ Tư Thần đảo mắt một vòng, cô không thể nói thời điểm ‘lên giường’ của mình ra được.
“Hả? Phụ nữ của cô thắm thiết với người khác ở ngay trước mặt cô?”
“Cái gì?! Saloni là tên của con mèo nhà chúng tôi!”
“Hả? Ha ha, tôi hiểu rồi… Tôi đi trước… Bye bye”
Lời còn chưa dứt, Y Tiêu đã biến mất như một làn khói. Cô thầm nghĩ sau này mình không được hôn chỗ đó nữa, nhỡ đâu Tạ tỷ tỷ hiểu lầm mình xem chị ấy là thú cưng sẽ bị bóp chết mất.
“Tiêu, chúc cô sớm ngày tìm ra tín ngưỡng của mình…”
Phía xa xa, dưới ánh triều dương, Cổ Tư Thần đưa mắt nhìn bóng lưng Y Tiêu rời đi, ánh sáng màu cam rực rỡ chiếu lên người trông thật ấm áp, chiếc bóng đổ thật dài trên mặt đất. Tiếng chuông cổ tháp trăm năm ngân vang ‘bong bong bong’ sau lưng…