“Hôm qua, tổng giám đốc Trịnh đã đích thân thăm sát vùng núi Vân Quý để chủ trì nghi thức cắt băng khánh thành Trường tiểu học Hy Vọng, phóng viên của chúng tôi đã có mặt ở hiện trường để phỏng vấn tổng giám đốc Trịnh…”
“Sao hôm nay không xem ‘Mèo vờn chuột’ nữa mà lại bật tin thời sự vậy?”
Y Tiêu nhận ly nước thơm ngon từ tay Sở Toàn, khẽ cười nói, “Tôi xem tin thời sự lạ lắm sao? Tốt xấu gì tôi cũng là thanh niên nhiệt huyết quan tâm đến quốc gia đại sự nha!”
Cuộc sống hạnh phúc là gì? Có thể người ta sẽ nói ‘hạnh phúc là có tiền bạc triệu, có gái đẹp vây quanh’, nhưng đối với Y Tiêu thì hạnh phúc chính là ‘có người hầu hạ rửa chén, sau khi ăn được xem hoạt hình’ – đơn giản vậy thôi.
“Thôi đi, nghe buồn nôn quá, có quỷ mới tin em!”
“Ha ha, quả nhiên chỉ có chị hai Tạ hiểu tôi nhất!”
Thấy vẻ mặt ghét bỏ của Sở Toàn, Y Tiêu như con mèo nhỏ bay vào lòng cô làm nũng, kêu réo “Chị gái tốt, chị gái tốt” không ngừng.
Sống chung một thời gian dài cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển, ít ra hai cô đã không còn xa lạ nữa, Sở Toàn đã xem em ấy là bạn thân chốn khuê phòng. Cũng có thể do Sở Toàn từ nhỏ không có người thân quan tâm nên mới cưng chiều Y Tiêu như em gái. Chính vì thế, cô xem những hành động thân mật trở thành hiển nhiên, vô tư ôm đầu nhỏ gối lên trên bắp đùi mình.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ phỏng vấn anh Khải này!”
Y Tiêu chỉ chỉ màn hình, an tâm nằm trên đùi người nọ, thỉnh thoảng đảo mắt liếc trộm Sở Toàn một cái.
“Hả? Phỏng vấn? Là sao?”
“Chị thật sự nghĩ là tôi thất nghiệp đấy hả? Dẫu gì tôi cũng là biên tập viên tạp chí lớn nha, thu thập tin tức cũng là chuyện thường như cơm bữa thôi!” Y Tiêu bĩu môi bất mãn.
“Ha ha, phải ha, tôi thiếu chút nữa đã quên em là một nhà biên tập lớn!”
Y Tiêu cứ lảng vảng quanh nhà họ Tạ mãi khiến người ta hoài nghi cô thất nghiệp, cũng may Sở Toàn phúc hậu, không đả kích cô như bao người.
Sở Toàn bĩu bĩu cái môi nhỏ nhắn dễ thương, trêu:
“Em xem, anh chàng Tiểu Khải kia nhìn thật đẹp trai, tuy người ta là nhà từ thiện nhưng bản thân chính là rùa vàng ngàn năm có một đấy nhé, em lại không có bạn trai, nói không chừng có thể phát triển…”
“Nhà từ thiện? Chị nhìn thấy chỗ nào từ thiện vậy?”
Y Tiêu rất xem thường khi nhắc đến chữ ‘Từ thiện’, Sở Toàn nhạy cảm nên tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thấy người kia tràn đầy nghi hoặc, Y Tiêu tiếp tục nói:
“Thương nhân kinh doanh khác xa nhà từ thiện. Bọn họ chỉ là kẻ ‘giả nhân giả nghĩa’. Nếu thật sự muốn làm từ thiện, anh ta đâu cần phải khua chiêng gõ trống nói cho cả thiên hạ biết như thế? Đây chẳng qua là thủ đoạn để huy động tài sản của bọn họ thôi. Chị đã từng nghe câu ‘người đội lốt sói’ chưa? Chúng ta đừng quá tin tưởng, cứ xem như đang coi xiếc khỉ là tốt rồi…”
Y Tiêu phẫn nộ ngồi dậy khỏi đùi Sở Toàn rồi lui qua một góc sofa xem tin tức thời sự.
Sở Toàn suy nghĩ về lời nói của oắt con, mặc dù có chút cực đoan nhưng không thể phủ nhận đạo lý của riêng em ấy. Ngẫm lại mới thấy cha mình cũng là phiên bản của ‘lợi ích tối thượng’, ông ta bỏ vợ bỏ con nhưng lại rêu rao bên ngoài mình là người lương thiện. Nghĩ đến đây, cô càng khẳng định lời Y Tiêu nói quả không sai.
Đây là lần đầu tiên cô nghe Y Tiêu nói chuyện nghiêm túc. Trước đây, cô cứ nghĩ em ấy là đứa bé không chịu lớn, nào ngờ em ấy lại thông thấu mọi chuyện đến vậy. Sở Toàn quan sát tỉ mỉ người nọ, chẳng biết trong cái đầu nhỏ nhắn đó đang suy nghĩ điều gì mà mặt mày hơi đen, à không phải hơi đen mà là đen như ‘bông cao’ luôn. Sở Toàn không hiểu tại sao câu nói kia lại làm Đại tiểu thư mất hứng trở mặt, cũng chẳng biết vì sao tay chân mình đột nhiên luống cuống hết cả lên, mất sạch khí phách oai phong thường ngày của cảnh sát Tạ.
Y Tiêu quả thật có chút tức giận, có thể không tức giận sao? Không gì đau đớn bằng việc người mình thích khuyên mình đi tìm người khác, mặc dù chỉ đùa chút thôi cũng không thể.
Cái gã Trịnh Khải mặt hoa da phấn đó xứng với cô sao? Vừa nhìn đã biết gã chính là một tay ăn chơi lâu năm trong giới! Xíii, nhà từ thiện? Chính là ‘sói đội lốt cừu’! Đẹp trai? Cũng chỉ mới vừa đủ tư cách xách dép cho Y Tiêu cô đây thôi! Càng nghĩ càng tức quá mà! Sở Toàn dám ghép cô với thứ công tử nhà giàu này là thế nào! Nếu không phải đã nhận lời Cổ Tư Thần thì cô cũng chả thèm lãng phí thời gian xem ‘mèo vờn chuột’ để theo dõi tên Trịnh Khải đạo đức giả kia làm gì!
Từ khi nhận cuộc mua bán này, ba người Y Tiêu đã điều tra được chút tin tức của gã Trịnh Khải. Thà không tra cũng còn tốt, tra xong rồi mới phát hiện ‘trai ngoan’ đích thực chẳng giống ai. Trong tay tên nhóc họ Trịnh sở hữu vô số phụ nữ, không phải một ‘đoàn’ thì cũng cỡ một ‘trại’. Nghe nói hai năm trước, gã suýt lừa gạt ‘gái’ của Cổ Tư Thần làm vợ, chẳng trách cô ta cắn gã mãi không tha. Nếu đổi lại là Y Tiêu, cô thề phải trộm cho gã táng gia bại sản, nghèo rớt mùng tơi mới hả dạ. Tâm nhãn của cô không lớn hơn người khác bao nhiêu nhưng Sở Toàn vừa nói tới chữ ‘Đẹp trai’ thôi đã làm cô quyết định ‘dù không lấy được một đồng tiền nào cũng phải chặt người này thành ngàn mảnh!’
Sở Toàn dĩ nhiên không đoán được Y Tiêu đang nghĩ gì, chỉ thấy em ấy lúc thì cau mày, lúc lại nheo mắt, khi thì nhếch miệng cười lạnh, chỉ có sắc mặt lúc nào cũng âm trầm khiến người ta kinh hãi.
Một người lạc vào cõi thần tiên, một người thấp thỏm bất an. Lúc này, trên màn ảnh không ngừng phát quảng cáo nội y bằng một bộ ngực lớn, bầu không khí tức thì trở nên quỷ dị khó lường. Sự thực chứng minh ‘Bên ngoài bạo động, bên trong bạo phát. Bên ngoài lặng thầm, bên trong lặng mất!’ không phải lúc nào cũng chính xác. Ít ra Sở Toàn của chúng ta ‘bề ngoài im lặng, nhưng trong lòng lại không chết lặng’, càng không có lá gan bạo phát mà chỉ nhẹ nhàng dùng mũi chân cọ cọ chân nhỏ của oắt con. Chú ý là ‘cọ’ chứ không phải ‘đá’ nha, hai chữ này hoàn toàn khác nhau về lực tác động cũng như hình thức, hơn nữa sẽ sinh ra kết quả trái ngược.
Bất kể là điện ảnh hay tiểu thuyết thể loại BG, BL,GL, nếu bạn ‘đá’ nữ chính một cái thì chín mươi phần trăm sẽ nhận được một câu thoại ‘Cút! Đêm nay không cho phép chạm vào tôi, ra sofa ngủ đi!’ Nhưng nếu bạn chỉ ‘cọ’ nhẹ thì bạn sẽ có một đêm mỹ lệ.
Lảm nhảm đến đây là kết thúc, chúng ta trở về đề tài chính nào. Hai người này đều không phải là diễn viên hiểu phong tình nên không thể giác ngộ được cái gì gọi là ‘quyến rũ’. Tuy bị ‘câu dẫn’ nhưng mặt mày lại hờ hững như không, thậm chí còn xấu tính hỏi một câu, “Làm gì vậy?” Nói chung là nội dung không theo kịch bản.
Đối mặt với cặp mắt khẩn trương của Sở Toàn, cuối cùng Y Tiêu cũng quay về cõi phàm trần, bắt đầu hối hận với thái độ cau có của mình, nhẹ giọng nói, “Em làm gì cọ tôi hoài vậy, tôi sợ nhột lắm.”
Thấy oắt con lạc đường đã trở về, Sở Toàn lập tức cười tít mắt, “Chị mà nhột hả? Chị đang xem cái gì vậy? Lẽ nào chị…”
Y Tiêu đưa cặp mắt dại gái liếc nhìn người đối diện. Cô cứ ngỡ sẽ thấy được gương mặt ửng hồng, nào ngờ người này trải qua muôn vàn thử thách đã luyện thành ‘đao thương bất nhập’, chưa trêu được đã bị trêu ngược lại. Y Tiêu ưỡn cái eo thon nhỏ, vỗ vỗ bộ ngực nói:
“Xùy, tôi cần gì phải dùng cái này. Ngực của mấy cô đó sao lớn bằng tôi được, tôi nổi danh là thiếu nữ cúp D đấy nhé!”
Y Tiêu không hề khoác lác, cô đủ tự tin với vóc người của mình. Hơn phân nửa gái đẹp hiện nay toàn xài áo ngực cúp A, to hơn chút cũng cỡ B, riêng cúp C thường thường là thục nữ chứ không phải mỹ nữ. Thiếu nữ xinh đẹp mặc vừa áo Cúp D như Y Tiêu đích thực rất hi hữu.
“Sao? Chị không tin?”
Y Tiêu thấy Sở Toàn không phản ứng gì mà chỉ nhếch miệng đờ đẫn đột nhiên nảy sinh một kế sách. Cô bò tới chỗ người nọ, thừa dịp Sở Toàn chưa lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cầm tay, “Không tin thì sở thử cái đi, xem chị có nắm được hết không…”
Kỳ thực không phải Sở Toàn không tin, sở dĩ cô không có phản ứng là bởi cô không ngờ Y Tiêu lại dũng cảm tới vậy. Ngay khi tay chỉ còn cách ngực không tới 0.01 cm, người trong cuộc mới ‘nguyên thần về xác’ thu hồi ‘móng vuốt’, phản xạ có điều kiện ngồi dậy:
“Cái kia, cái kia… Y Tiêu, tôi thấy em nên tắt tivi đi, xem quảng cáo vô vị!”
“Vậy chị cảm thấy thế nào mà lại bảo nó vô vị?”
Y Tiêu chống đầu, nheo đôi mắt hạnh mê ly nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua kia.
“Chuyện này… à chuyện này…”
Cảnh sát Tạ từ trước đến giờ luôn thẩm vấn phạm nhân đến á khẩu, chẳng biết tại sao hôm nay lại bại trong tay một con nhóc, đầu lưỡi cứ như thắt lại nói mãi không thành câu. ‘Chuyện này’ nửa ngày, cuối cùng cũng thốt ra được một câu:
“Chúng ta xem đĩa đi!”
Sở Toàn nói xong cũng không thèm quan tâm người kia có muốn xem hay không lập tức ngồi xổm xuống tìm đĩa, lại không cẩn thận đụng đầu vào chân bàn mấy lần, còn làm ngã bình hoa trên khay trà mới lôi ra được một xấp CD, quả thực còn đặc sắc hơn tiết mục ‘mèo vờn chuột’ mấy lần.
Chứng kiến dáng vẻ hoảng loạn chạy như gà mắc đẻ của Sở Toàn, Y Tiêu ôm bụng cười lăn quay, “Bé cưng, dù cưng có bảy mươi phép thần thông của Tôn Ngộ Không cũng trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của chụy đâu!”
“Em nói gì?”
“Không có gì, tôi nói chị cẩn thận kẻo lấy trúng đĩa tươi mát gì đó!” quả nhiên khuôn mặt kia càng đỏ hơn.
Cuối cùng chọn bộ phim hài “Nếu em là người tình” (1) có chú Cát Ưu đầu trọc và Thư kỳ đóng, bất quá khi đó hai người đều bận xử vụ án ‘Thiên sứ’ nên chẳng có thời gian chạy ra rạp xem phim.
“Tôi đã cố đấu tranh nội tâm với hy vọng có thể cứu bản thân khỏi hố sâu tuyệt vọng. Tôi cũng hy vọng người hiền lành như cô và Hokkaido sạch sẽ có thể đưa tôi về cuộc sống tươi đẹp. Tôi ích kỷ, tôi hận tình yêu đã hủy hoại tất cả. Tôi càng cố quên, ký ức càng kéo dài…”
Sở Toàn rất có cảm xúc với đoạn di ngôn này bèn lập tức quay sang hỏi oắt con lập dị một vấn đề:
“Y Tiêu, nếu em là Tiếu Tiếu, em sẽ chọn người yêu em hay chọn người em yêu?”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Y Tiêu có thể nhìn thấu vẻ cô đơn đầy tổn thương trong mắt đối phương, điều này không khỏi khiến cô dâng lên sự thương cảm:
“Nếu là tôi, tôi sẽ chọn người tôi yêu, sau đó sẽ không từ thủ đoạn để đối phương cũng yêu tôi, cho dù rơi xuống a tì địa ngục cũng phải mang người kia theo cùng!”
Mấy ai có thể yêu nhau đến tận cùng trời đất? Lời thề này tuyệt nhiên làm Sở Toàn cảm thấy nghẹt thở, cộng thêm gương mặt không ngừng phóng to ở trước mắt đang phả hơi thở nóng ấm vào mặt càng làm cô chẳng biết xử sự thế nào…
(1). Nếu Em Là Người Tình (If You Are the One) được sản xuất năm 2008. Nội dung xoay quanh Tần Phấn (Cát Ưu đóng) là một người từ nước ngoài trở về Tổ quốc và có “tài năng đặc biệt”, tài phát minh trời phú của anh được một nhà đầu tư mạo hiểm mua với giá 2 triệu bảng Anh. Chàng “thanh niên luống tuổi” giàu lên sau một đêm này muốn thông qua trưng hôn để giải quyết việc lớn cuộc đời, vì vậy mang theo gia sản bắt đầu cuộc hành trình “Trưng hôn”, từ Bắc Kinh đến Hải Nam, lại từ Hàng Châu tới Thượng Hải, những người hưởng ứng từ các nơi nườm nượp kéo đến. Qua nhiều trắc trở, Tần Phấn cuối cùng gặp được cô gái xinh đẹp Lương Tiếu Tiếu (Thư Kỳ đóng). Không ngờ, trong trái tim Lương Tiếu Tiếu đã có người khác. Nhưng, có chí ắt làm nên, trải qua bao nỗi buồn vui, Tần Phấn cuối cùng đã làm siêu lòng Lương Tiếu Tiếu…
Link film: