Sau một trận gió cuốn mây tan, Sở Toàn lập tức tự giác vén tay áo sải bước vào bếp, nghiễm nhiên trở thành nữ công gia chánh. Thay vì phải chờ đợi người ta phục vụ thì chi bằng tự tay mình làm, chị hai Tạ của chúng ta không phải tuýp người ăn no đợi hầu hạ đâu. Y Tiêu căn cứ vào nguyên tắc công thụ bình đẳng sau khi cưới nên cũng sẽ tùy ý người kia.
Tắm rửa xong xuôi, vừa vào phòng khách đã thấy người kia đi chân đất ngồi xổm trên sofa, một tay chống cằm, một tay vô ý thức thả cám vào hồ cá, thỉnh thoảng còn cười khúc khích vài tiếng. Các bạn tuyệt đối đừng nghĩ Tiêu Tiêu vui quá hóa điên nha, chỉ trách bộ phim ‘Tom and Jerry’ thú vị quá thôi. So với việc làm sói xám đi khắp muôn phương, Y Tiêu thích xem tiết mục mèo đuổi chuột ở thành phố B này hơn.
Thấy oắt con lắc eo uốn mông hát “Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải…” vừa thong dong ngồi nhe răng nhếch mép như con mèo canh giữ ngoài hang chuột.
“Ha ha…” Kết quả là cái đứa ngốc nghếch nào đó sẽ vỗ bắp đùi bồm bộp cười đến gập cả người
“Nè, cầm lấy!”
Sở Toàn đưa cho người kia ly nước, bữa ăn tối đúng là ‘ngon’ như muốn gϊếŧ người, hiển nhiên cả hai đến bây giờ vẫn chưa lấy lại sức. Y Tiêu một tay nhận đồ, mắt dán chặt vào con chuột tròn vo trên tivi, còn một tay khác rắc cám cho cá không ngừng hệt như bệnh nhân rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Thấy vậy, Sở Toàn cưng chiều vỗ vỗ vào móng vuốt của oắt con, “Em không sợ Long nhi bị bội thực chết à? Một ngày ăn tám bữa, bộ em tính làm Hằng Nga vỗ béo thỏ ngọc để bán sao!”
Y Tiêu nghe xong lời oán trách vội vàng thu hồi móng vuốt, giờ mới nhìn rõ đồ trên tay, nhất thời nở nụ cười thiên sứ. Từ lần đầu uống thử cô đã yêu thích thức uống chua chua ngọt ngọt này rồi, nghiện như ma túy là đằng khác. Mặc dù thiếu nó không đến nỗi than trời trách đất như con nít cai sữa, nhưng cũng không thể tránh khỏi buồn bực, toàn thân đau xót, chỗ nào cũng khó chịu như con nghiện. Sở Toàn cũng vì thế mà suýt chút nữa cầm hàng mẫu đi giám chứng bên khoa kiểm nghiệm xem có chứa cocaine hay không. Đương nhiên đây là chuyện tiếu lâm xàm xí, chẳng ai coi là thật, mình thích ăn thì ăn, thích uống thì uống thôi.
“Uống như vậy không mệt sao?”
Sở Toàn nhìn hổ đói nhào tới càng phát giác nhóc con chẳng đáng yêu chút nào. Cô tự tin mình có kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng nghĩ Y Tiêu sẽ có cách uống như thế. Thử hỏi có ai cẩn thận lấy ống hút từng chút từng chút, lấy hơi hết bên này lại đến bên kia, mãi đến tận khi uống xong mới thôi. Nếu cho em ấy uống một bình to thì chẳng biết đến bao giờ mới hết. Y Tiêu còn bảo uống vậy mới ‘sảng khoái, thoải mái’ khiến người ta phải nghiến răng nói thẳng ‘thoải mái cái beep!’
“Không mệt, không mệt!”
So với mấy đứa gào khóc đòi ăn có là gì đâu. Đừng nói là mệt, vừa uống sảng khoái vừa xem mèo đuổi chuột là thú vui hạnh phúc của Y Tiêu trong giai đoạn hiện tại. Cô không ngại nếu có người cung cấp đồ uống và tivi LCD cho mình suốt đời đâu. Nghĩ vậy nên liền tính toán, “Sở Toàn, theo chị thì tại sao con mèo này cả đời đều không bắt được chuột?”
“Bởi vì mèo quá đần, còn chuột thì quá giảo hoạt?” Cô nheo mắt nhìn con ngươi thấp thoáng ý cười của người nọ, câu khẳng định lập tức biến thành câu hỏi dò, “Không phải sao?”
“Ha ha, chị có nghĩ là do ở chung quá lâu nên con mèo đã từ từ thích con chuột, không nỡ bỏ lỡ. Còn cái gọi là ‘bắt chuột’ bất quá chỉ là một cách bồi dưỡng tình cảm?”
“Có lẽ vậy…”
Sở Toàn suy tư một lúc lâu cũng không tìm ra được lời đáp, sau khi nghĩ kỹ mới phát hiện vấn đề nhàm chán đến cỡ nào. Chuyện này không khỏi làm cô suy nghĩ linh tinh, có phải mình ở chung oắt con điên khùng này lâu nên cũng trở nên không bình thường? Nghĩ vậy, cô lập tức đứng dậy đi tắm, khoảnh khắc vừa xoay người đã bỏ lỡ một ánh mắt mê người.
“Tôi cũng yêu chị, yêu như chuột yêu mèo…”
Y Tiêu hưng phấn khịt mũi hát theo những ca khúc nổi tiếng đang được yêu thích, nhún nhảy đi xuống lầu. Cô ảo tưởng dưới chân là áng mây ngũ sắc nhẹ nhàng, cũng không sợ vui quá hóa buồn, tăng động như nhiệt huyết thanh niên đang bùng cháy. Cơ mà vui thì vui nhưng lý trí vẫn vững vàng, nếu cô muốn ngủ lại thì chỉ cần mở miệng nói một tiếng thôi, phòng khách của nhà họ Tạ luôn mở rộng chào đón cô. Nhưng Y Tiêu là ai chứ!? Phòng ngủ mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô! Cô sẽ không vì hạt vừng bên mép mà làm mất đi hạt bí trước mắt. Cô không muốn theo đuổi quá vội bởi người ta thường không thích cái gì đến quá nhanh.
Y Tiêu chạy như điên xuống lầu mở cửa phòng mình liền cảm thấy có gì đó không đúng. Sao đèn đuốc trong phòng sáng choang vầy nè? Tuy gần đây cô hay giả vờ ngớ ngẩn nhưng vẫn không tới mức lẩn thẩn như bà già, cô trước giờ chưa từng quên tắt đèn khi đi ra ngoài. Cô rón rén vào trong, mãi đến tận khi mùi vị quen thuộc truyền vào chóp mũi mới thả lỏng cảnh giác.
Mắt vừa khép liền lập tức mở to, “Hạng Tư Vi, thả Quá nhi xuống!”
Âm thanh quãng tám cao chót vót vang lên. Y Tiêu chạy lên trước vài bước định đạp vào bờ mông gợi đòn kia một phát, nào ngờ người nọ nhạy bén cảm giác được sát khí sau lưng liền cúi người lăn tròn trên sofa né đòn công kích. Tuy có hơi chật vật nhưng ‘Quá nhi’ vẫn bị nắm chặt trong tay.
“Bà đây cảnh cáo cô, mau mau thả Quá nhi ra!”
“Ai chà, đây là Quá nhi sao? Chị đúng là có mắt mà không thấy núi thái sơn, xin hỏi Long nhi đang ở phương nào?”
Tư Vi hài hước trêu tức người trước mặt, chẳng những không thả “Quá nhi” mà còn không sợ chết nắm vây cá giựt giựt.
“Nhịn ị được chứ không thể nhịn tè! Hạng Tư Vi, đừng trách em hôm nay không nể tình chị em!”
Nói xong liền tung một cước đá vào mặt người kia như muốn đòi mạng. Cô đúng thật đã nảy sinh lòng dạ ác độc, mới vừa rồi còn định kháng nghị thương lượng đòi lại “Quá nhi”, nhưng lúc này đã âm thầm thề: nếu Hạng Tư Vi dám để cho “Long nhi” thủ tiết thì cô sẽ lột da bà già đó ngay!
Đừng thấy Y Tiêu bình thường xinh đẹp dịu hiền mà lầm nha, khi nào bị bức quá sẽ tung chiêu thâm độc ngay, cũng chính là vậy mà Tư Vi có thể miễn cưỡng đỡ được mấy chiêu, nếu đổi thành người khác đã chết chưa kịp ngáp rồi. Cô đưa tay đỡ một cước của Vô ảnh rồi liên tục lăn lộn trên đất, hô cứu mạng:
“Tiêu Tiêu, chị không chơi nữa, trả Quá nhi cho em này. Hàm Hàm, mau tới cứu chồng Vi, bà già này điên rồi…”
“Chị mới điên á!”
Y Tiêu dịu dàng đoạt lấy “Quá nhi”, cũng không quên đạp vào mông đứa nọ một phát, sau đó thả “Quá nhi” vào lại hồ cá, “Sao nó im ru vậy?” Cô đâm đâm vây cá vẫn không có động tĩnh.
“Hổng lẽ chết rồi?” Hạng Tư Vi bò dậy thấy người nào đó tỏ vẻ sốt sắng nhìn chằm chằm vại cá, nhìn kỹ thì có chút hoảng loạn, song vẫn nói một câu quen thuộc:
“Nếu nó chết thì em sẽ lấy mạng chị chôn chung!”
Người đã nóng ruột đỏ mắt thì lời hung ác gì cũng nói được. Lúc này Tư Vi dĩ nhiên ý thức được bản thân đã chọc trúng phiền toái lớn, cho dù cô em này không cầm đao đâm chết mình nhưng nếu con cá kia xui xẻo ngỏm củ tỏi thì cô xác định đi là vừa. Đang suy nghĩ kế thoát thân, may thay “Quá nhi” đã quẫy đuôi sống lại.
“Chà chà, đúng là chủ nào tớ nấy nha, xác chết vùng dậy kìa!”
“Câm miệng!”
Một ánh mắt tựa dao găm nhìn chằm chằm người nọ, thấy “Quá nhi” không có gì đáng lo mà lại hoạt bát hơn một chút mới yên lòng rắc thêm cám cho cá. “Quá nhi” bị bỏ đói cả ngày, thấy đồ ăn liền ăn lấy ăn để, nếu có một ngày “Quá nhi” phải đi đời nhà ma thì chỉ có thể là chết đói thôi!
“A, Tiêu, em có tấm lòng nhân ái hồi nào vậy? Chị nhớ em đâu phải người yêu thích động vật nhỏ!?”
Người đã lâu không phát ra tiếng người đã cất giọng thắc mắc. Tư Vi dính vào người vợ mình như keo dính chuột, “Hàm hàm, cái mông đau quá…”
“Đáng đời!”
Hai người trăm miệng một lời khiến Tư Vi sợ đến run lẩy bẩy. Lẽ nào cô đã quên mình là người vợ có tấm lòng cảm thông dào dạt, bình thường hay cho mèo hoang, chó hoang ăn, lần làm việc xấu trước kia là do nhất thời xúc động thôi.
“Tìm em có chuyện gì không?”
Mặc dù mặt mày không đen như ban nãy, nhưng ngữ khí vẫn không tốt được tí nào. Cũng khó trách, sao mình lại có hảo cảm với người không mời mà tới, hơn nữa lần nào tới cũng lén lén lút lút khiến người ta sợ hãi như thế.
“Sao nào? Không có chuyện thì không thể tới tìm em sao?”
Ngự tỷ nở nụ cười rất đáng sợ, xấu xa, hết sức nguy hiểm. Cô nhìn dáng vẻ khó chịu của Y Tiêu, nụ cười thấp thoáng càng làm cho người ta không rét mà run:
“Được rồi, được rồi, bọn chị không có ý gì đâu. Chẳng qua là lâu quá không thấy nên có hơi bận tâm. Tới thăm em một chút, thuận tiện nói cho em biết một tiếng có bạn cũ muốn gặp Vô Ảnh…”
“Hả? Em? Ai?”
Y Tiêu nhất thời nghĩ không ra người bạn cũ kia là ai.
“Đúng, người ta chỉ mặt gọi tên muốn tìm em, cũng đợi em mấy ngày ở ‘Mị hoặc’ rồi. Ai bảo em bận quá làm chị phải đến tận đây tìm!”
“Rốt cuộc là ai?”
“Đi gặp rồi biết! Nhớ kỹ sáng mai sáu giờ ở quán trà trên đỉnh núi, đừng đến muộn rồi thất lễ với người nha…”
Y Tiêu hiếu kỳ dậy rất sớm đến chỗ hẹn, thành phố B có không ít ngọn núi nổi tiếng, nhưng quán trà lâu đời trên đỉnh thì chỉ có Thử Nhất Gia. Có lẽ do hôm qua trời mưa nên sáng sớm có chút mát mẻ, đây cũng là nguyên nhân tại sao một nơi xưa nay tấp nập khách chỉ còn một bàn. Hai người khách đó không phải tình nhân nhưng người phụ nữ trẻ kia trông xấp xỉ Y Tiêu, một người già dặn mặc đồ đen, một vị khác diện váy trắng noãn, mới ban ngày đã thấy Hắc Bạch Vô Thường rồi sao!
Y Tiêu nhếch môi đi thẳng đến sau lưng người phụ nữ áo trắng ngồi xuống…