Tiếng ‘ting’ nhẹ vang lên, Y Tiêu theo quán tính bước ra khỏi thang máy, vừa ngẩn đầu bắt gặp chữ ’14F’ liền ngẩn ngơ nhìn người bên cạnh, “Chỗ tôi ở không phải tầng này!” Bất lực nháy nháy đôi mắt hạnh đầy nước mắt như đứa trẻ bị hắt hủi.
“Tôi biết, cô ở tầng dưới!” Ý bảo ai mượn cô theo tôi làm gì!
Sở Toàn đã ra khỏi chiếc hộp sắt nhỏ hẹp lập tức chèn một tay vào giữ cửa thang máy, tránh cho cô bé ngốc kia bị cửa kẹp đầu, sau đó nghiêng người híp mắt, môi cười cười như trêu tức.
“Woa, chị hai à, quả nhiên là một cái ngoái đầu cười sinh ra trăm vẻ đẹp nha!”
Y Tiêu trêu chọc, chân cũng đi theo ra ngoài, vững vàng đứng trên tầng 14, bỏ lại cửa thang máy sau lưng đang chậm rãi khép kín.
“Ừa, miệng nhỏ rất ngọt!”
Sở Toàn cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, khóe miệng vẫn cười nhàn nhạt.
Ngọt hay không thì phải nếm thử mới biết! Có điều Y Tiêu không có gan nói lời này ra khỏi miệng, “Ha ha, đúng đấy đúng đấy, tôi từ nhỏ đến lớn ăn đường nhiều hơn cơm mà!”
Lời ấy không phải giả đâu, Y Tiêu lớn lên ở nước ngoài, ăn nhiều nhất chính là bò bít tết, salad và Hamburger, còn món Trung Quốc một năm không biết ăn được mấy lần, ai bảo đầu bếp Hàm nhà cô chỉ biết làm cơm Tây. Chẳng biết gần đây nhập gia tùy tục hay mưa dầm thấm đất mà tay nghề của nữ đầu bếp tăng cao rõ rệt.
Sở Toàn cảm thấy Y Tiêu mặt dày vô sỉ, không thể làm gì khác hơn ngoài khinh thường, “Y Tiêu, bề ngoài của cô rất dễ lừa gạt người ta!”
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, đúng lúc giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa mỏng manh sưởi ấm cả căn phòng.
Lời ấy khiến Y Tiêu không khỏi “hồi hộp”, có thể do nhiều năm tôi luyện cô hình thành tính cách kín đáo, dù chỉ một nháy mắt kinh ngạc cũng được cô che lấp kỹ càng.
“Lời này có ý gì?”
Ánh mắt cô theo sát bóng người Sở Toàn, nhìn cô ấy cất hành lý, kéo rèm, mở hết tất cả cửa sổ. Ánh mặt trời rọi lên mặt người đẹp, khúc xạ một vòng sáng nhàn nhạt, nhưng cô ấy không hề tránh né mà chỉ híp mắt nhìn phong cảnh xa xôi.
“Y Tiêu, cô biết không…”
Sở Toàn xoay lưng về ánh mặt trời, ánh mắt điềm tĩnh, “Lần đầu tiên tôi gặp cô là khi cô đột nhiên lao ra cứu đứa bé kia, lúc đó tôi rất sợ, thật sự rất sợ. Tôi là cảnh sát, từng vào sinh ra tử vô số lần nên không sợ chết chút nào, nhưng tôi chưa từng nghĩ bánh xe của mình suýt cướp mất tính mạng của hai người. Lần thứ hai là ở thư viện, cách cô nói chuyện khiến tôi cảm thấy cô là một người rất nhã nhặn, khác hẳn với lần đầu tiên, cụ thể là gì thì tôi không nói được. Lần thứ ba ở quán bar, cô cho tôi ấn tượng…”
“Ấn tượng gì?”
Y Tiêu đợi rất lâu vẫn không nghe nội dung phía sau, nhưng cô chắc chắn không muốn Sở Toàn đề cập đến mấy từ như ‘Yêu mỵ’, ‘Mê hoặc’, ‘Yêu diễm’.
“Quyến rũ…”
Cũng không hẳn vậy, dùng từ ‘quyến rũ’ để hình dung một cô gái từng làm chấn động toàn vũ trường tựa hồ quá mức bình thường, có điều khi trông thấy người đối diện khẽ mỉm cười liền thở phào nhẹ nhõm nói tiếp, “Lần thứ tư…”
“Lần thứ tư, tôi rất mất mặt phải không?” Nhớ tới lần kia và chứng viêm ruột tái phát, Y Tiêu tức thì phát hoảng, gò má ửng đỏ.
Sở Toàn thất thần nhìn hai đóa mây hồng trên mặt Y Tiêu, cô chưa từng thấy dáng vẻ thẹn thùng của phụ nữ, đầu cô lắc qua lắc lại, tâm tư như bay về nơi xa lắm khiến đối phương cảm thấy khó hiểu.
“Rốt cuộc là phải hay không? Lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu là sao? Chị hai Tạ à, cô cứ lắc qua lắc lại mãi làm tôi choáng váng hết cả đầu!”
Tiếng ‘chị hai’ ngọt ngào này gọi nhiều đến phát ngấy rồi. Nếu bị Tư Hàm nghe được chắc phải tức ói máu, cô nuôi ‘đồ phản chủ’ đã nhiều năm như vậy rồi mà xưa nay chưa từng nghe gọi một tiếng ‘chị hai’, có thể không giận sao?
Sở Toàn đương nhiên không biết điều này, cô chỉ biết mình đã nhìn lầm, một cô gái mê hoặc lòng người hóa ra chỉ là đồ sói đội lớp heo, chẳng những vậy mà còn là một con ‘heo’ mập, nhìn mặt ‘heo’ ngu đần bĩu môi càng xác định thêm vài phần.
“Giờ tôi đã nhìn rõ cô, cô chính là một đứa trẻ to xác, đừng có bĩu môi, cô càng bĩu môi càng giống hệt một đứa con nít!”
“Cô mới là con nít á!” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Y Tiêu không thích bị người khác gọi là con nít đâu! Trong nhà có một người phụ nữ xem cô là trẻ con còn chưa đủ, lúc này lại thêm một người nữa…
“Ha ha, cô không phải con nít, tôi mới là con nít, chịu chưa? Nói chuyện lâu vậy đã khát nước chưa? Muốn uống gì? Tôi sợ ở đây không có sữa chua cho trẻ em thôi…”
Người phụ nữ này cố ý, nhất định là cố ý! Hít thật sâu, Y Tiêu à, thế giới này đẹp đẽ đến thế mà, mày đừng hung dữ như vậy, không được, không tốt…
Sở Toàn hoàn toàn không để ý tới bản mặt Quan công kia, cô đi mở tủ lạnh thương hiệu ba sao ra mới phát hiện bên trong trống rỗng, cô bất đắc dĩ nhún nhún vai đi tới quầy bar nhỏ ở phòng khách, trong tủ có không ít rượu, cơ mà ban ngày đâu thể mời khách uống rượu!
“Tôi nghĩ tôi không có gì để chiêu đãi cô rồi!”, dò xét một vòng mới phát hiện có lẽ Trần Kính Hiên chỉ giao bản mẫu cho mình thôi, thế này mà dám bảo là nhà sao?
“Ừ, tôi nghĩ phòng của cô cũng sạch sẽ cỡ phòng tôi vừa mua thôi…”
“Đúng rồi, phòng này là của anh tôi, anh ấy mới mua không lâu…”
“Đúng là hữu duyên, lầu trên lầu dưới, tuy không được làm bạn cùng phòng nhưng góp gạo thổi cơm chung cũng được ha…”
Tính toán trong lòng người nào đó bắt đầu khai hỏa bùm bùm. Không gì có thể qua được ăn cơm ngon, ngắm hoa đẹp, nghe nhạc hay. La Mã không phải một ngày dựng thành mà không có bạn ăn, bạn phòng, bạn giường… Đây là một quá trình thay đổi định lượng để cải tạo chất lượng, Y Tiêu am hiểu rất sâu sắc đạo lý này. Có câu ‘không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ’ nên đóa hoa Bá Vương của chúng ta hiển nhiên được nhớ tên.
“Như vậy đi, tôi thấy bên cô chưa có đồ gì, hay là thừa dịp cùng nhau đi mua chút nhu yếu phẩm sinh hoạt luôn.”, bồi dưỡng tình cảm bắt đầu từ việc đi dạo phố mới biết ai hợp ý.
“Không được, cô mới về nhà mà, cứ để tôi tự đi mua được rồi…”
Lúc nãy cô vừa chứng kiến tên này khó chịu trong thang máy, lần trước ở bệnh viện cũng thế, chân run cầm cập mà vẫn thì thào bảo “Tôi có thể leo cầu thang”. Nếu cô không kiên trì đòi đi thang máy thì Y Tiêu đã vứt mạng nhỏ trên thang bộ lâu rồi. Hôm nay oắt con chịu đi thang máy chứng minh cơ thể vẫn còn yếu lắm!
“Không sao đâu, Mavericks vs Rockets còn được mà, cứ vô tư đi!”
Cuộc tranh tài nào cũng có cái buồn cười riêng, nhưng chuyện cơm nước trong tương lai mới là thứ quan trọng nhất, “Chúng ta đi thôi, đi thôi…”, cũng không để ý người kia có nguyện ý hay không liền lôi kéo Sở Toàn ra cửa, đã có người đẹp làm bạn rồi thì chứng sợ thang máy bẩm sinh không chữa cũng tự khỏi.
“Cô không biết nhu yếu phẩm gồm có những gì hả?”
Y Tiêu mặt dày mày dạn quấn lấy người đẹp Tạ, có trời mới biết tại sao phòng bếp của cô không nhiễm khói dầu.
Tất nhiên không thể bỏ qua chén bát và dụng cụ rửa mặt. Tuy đời sống sinh hoạt của Y Tiêu khá tệ, nhưng ở thời đại này, chưa từng ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy. Cô quyết định tuân theo nguyên tắc thà mua sai chứ không mua thiếu, phải mua kín hai chiếc xe đẩy mới thoả mãn.
Để cảm ơn Đại tiểu thư họ Y đã hỗ trợ, khi đi ngang qua khu thực phẩm, Sở Toàn không quên mau cho oắt con vài chai sữa chua và trái cây lạnh. Y Tiêu thấy thế cũng chả nghĩ nhiều, nhanh nhẩu:
“Tôi thích uống sữa không chứa melamine hơn mấy cái này!” làm Sở Toàn nghẹn lời không nói được câu nào.
Mua xong liền lái xe hồi phủ, trên đường về, Y Tiêu như con thiêu thân lao ra lửa, đại khái là đã nhận ‘quà’ rồi thì nhất định phải trả, kết quả dừng xe trước chỗ bán vật nuôi và cây cảnh ven đường.
“Chẳng lẽ cô muốn tặng tôi chó con mèo con? Tôi thanh minh trước, tôi không nuôi nổi chúng nó đâu…”
“Yên tâm đi, tôi là thành viên hiệp hội bảo vệ động vật, tôi tuyệt đối sẽ không để chúng nó chết, ta chỉ muốn mua cho cô một chậu bonsai nhỏ thôi. Tôi thấy trên cổ cô có đeo bonsai nhưng cái đó là giả, hoa cỏ tươi hữu dụng hơn… À! Cô thấy con cá kia có buồn cười không, tự dưng lại cắn nhau…”
Con nít đúng là con nít, nhìn thấy đồ chơi liền quên ngay chuyện vừa nói.
“Tụi nó đang hôn nhau đúng không?”
Sở Toàn cũng lười tính toán với con nít, tùy ý để người kia nắm tay dẫn đi.
“Chà chà, con cá này đúng là lưu manh, ban ngày ban mặt đã hứng tình… Haizzz, cô có nghĩ hai con này là một đôi không?”
Giờ khắc này Y Tiêu nghiễm nhiên trở thành đứa trẻ hiếu kỳ.
“Chắc là vậy, nếu không thì tại sao chúng nó lại hôn môi?”
“Ai nha, hai vị tiểu thư ơi, cá hôn đâu có giống người. Con người có cảm tình mới hôn, còn mấy con cá KISS là vì chúng nó đang tranh địa bàn, hơn nữa không phải cá vợ với cá chồng mới hôn môi!”, ông chủ nhìn hai cô gái đẹp như hoa như ngọc vào cửa liền nhẫn nại giải thích.
“A? Không thể nào, con cá này thật là đặc biệt, hôn nhau thiệt lãng mạn. Nếu ông Bush cũng dùng biện pháp này để đánh Iraq thì đâu có nhiều người chết đến vậy…” Nghe xong câu này, người hai bên đều trợn tròn mắt.
Nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý, Y Tiêu nghe ông chủ nói xong lập tức chọn một cặp cá đẹp để mua, còn cố ý đưa cho Sở Toàn với lý do thật đẹp: “Không thể chứng kiến hai bảo bối ẩu đả đánh nhau đến mức đôi môi đều sưng thành xúc xích được…”
****
P/s: dự là truyện này khá nhây =))