Đánh Cắp Trái Tim – Chương 14 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Đánh Cắp Trái Tim - Chương 14

Sở Toàn vừa về ký túc xá liền vọt vào phòng tắm, nhất thời quên luôn buồn ngủ, lại nhớ tới đứa trẻ kia, miệng không khỏi nở nụ cười, đúng là một người dễ thương! Tắm xong, cô rót một ly rượu đỏ thưởng thức trước khi ngủ, Sở Toàn là một người cực kỳ chú trọng chăm sóc cuộc sống, nghề cảnh sát thô kệch không hề ảnh hưởng tới cô dù chỉ là một chi tiết nhỏ.

Lắc cái ly một vòng cho chất lỏng màu đỏ lay động, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Lúc cô đang mơ mơ màng màng lại bị tiếng điện thoại bên tai thức tỉnh. Cô cứ tưởng con ‘mèo đực’ đã kết hôn kia chưa từ bỏ ý định, thấy rõ màn hình mới kinh ngạc tiếp ngay không do dự.
Chưa kịp mở miệng thì bên kia đầu dây đã vang lên tiếng ồn ào, không cần lắng nghe đã biết gọi nhầm số. Sở Toàn vô cùng bất ngờ khi nghe được giọng nói của người kia, cảm thấy lúng túng vội vàng muốn cúp điện thoại, cơ mà một cảnh sát nhạy cảm như thế sẽ bỏ qua âm điệu suy yếu của đối phương hay sao?
“Mau nói cho tôi biết cô đang ở đâu?!” 
Sở Toàn tức giận nói, cô không hiểu tại sao oắt con kia lại ngoan cố đến vậy, nghe giọng trong điện thoại thôi cũng biết cô ấy đau khổ muốn chết mà còn ra vẻ chẳng có gì. Đại khái là cái người nói giọng không được khỏe đó cuối cùng cũng chịu đọc địa chỉ.
Nói đến chuyện sau khi Y Tiêu cúp điện thoại, cô trăm triệu lần cũng không ngờ tay mình lại run như cầy sấy, thiệt muốn đâm đầu vào tường chết quách cho rồi, gọi cho ai không gọi lại gọi cho… đúng là oan nghiệt mà!
“Ọe…” 
Còn chưa kịp cảm thán rốt cuộc là oan nghiệt hay là nghiệt duyên thì cơn buồn nôn kéo tới, chất lỏng bẩn bẩn tràn ngập trong cổ họng, cô không thể làm gì khác hơn là chạy vào toilet ôm bồn cầu ói cho thật sảng khoái. Lúc cô ói đến sức cùng lực kiệt thì chuông cửa cũng vang lên, không cần đoán cũng biết là ai, từ lúc mình cúp điện thoại đến giờ chỉ có mười mấy hai mười phút thôi mà. Y Tiêu hơi hơi cảm cảm động, lập tức ngồi thẳng lên, đôi chân mềm yếu vô lực như đạp cân đẩu vân lướt tới mở cửa. Quả nhiên bắt gặp một khuôn mặt đỏ bừng, thấy người kia thở hổn hển không nói gì, môi cô mím chặt định nói gì đó nhưng chân bỗng nhiên lảo đảo muốn ngã.
“Mau trở lại phòng đi!”
Sở Toàn một tay ôm hông, một tay vịn cánh tay Y Tiêu, không thể ngờ cái người khỏe như vâm cách đây mấy giờ cùng mình đấu lẩu cay thoáng chốc đã suy nhược đứng không vững. Cũng may đêm nay không có gió, chỉ sợ cành liễu eo nhỏ này bị thổi bay mất dạng.
“Để tôi đưa cô đến bệnh viện!” .
“Không cần đâu. Tôi không chịu được mùi ở bệnh viện, vả lại tôi cũng không muốn trở thành chuột bạch cho bác sĩ thực tập thí nghiệm đâu, thà tôi đi nôn… ọe…” 
Y Tiêu rất có khí khái muốn nói ‘nôn cho chết’, ai ngờ cái bụng cũng hào phóng cho cô toại nguyện, cô nói xong hết câu tựa như dời sông lấp biển, “Ây… cô ngồi đi… Ọe…”, che miệng mơ hồ không nói nên lời liền chạy vào toilet.
Sở Toàn thấy thế há có thể vô tâm ngồi yên, vội vàng đuổi theo, “Cô bị nặng vậy mà không chịu đến bệnh viện là sao, đây không phải là chuyện để đùa giỡn, ngoan… Nếu cô có mệnh hệ gì thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tắm không sạch…” 
Bây giờ Sở Toàn mới biết cái đứa đang đứng trước mặt mình chính là ‘đồ con nít’ thứ thiệt, đánh không được, chửi cũng không xong, đành phải dỗ dành.
“Yên tâm… Tôi sẽ… ợ…  để lại di chúc…”
Y Tiêu chỉ dư lại có nửa cái mạng còn cố tình chọc cười người khác, nhưng Sở Toàn là ai chứ? Bình thường cô đã quen nhìn mấy kẻ già đời nên không nổi giận, “Có lập di chúc cũng vô dụng, bữa cơm này do tôi mời nên tôi không thể thoát khỏi tội danh mưu sát…”  Vừa vỗ lưng vừa ôn tồn khuyên nhủ.
“Không sao đâu, bây giờ hiệu năng phá án rất cao nên cô không thể chịu tội oan được đâu. Mấy chú cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho cô…” 
Y Tiêu nôn xong, tay chân vô lực, ngồi bệt trên sàn ôm bồn cầu, bên môi dính chút vết bẩn, sắc mặt càng tái mét, nếu miệng cô không đứng đắn thì rất xứng với danh hiệu ‘người đẹp bị bệnh’.
“Ngộ độc thức ăn có mức độ nặng nhẹ khác nhau, tôi thấy cô đã xuất hiện triệu chứng mất nước, chân cũng không đi nổi. Cô có biết phụ nữ trải qua cơn bạo bệnh đồng nghĩa với việc già đi mười tuổi…” 
Sở Toàn chậm rãi vắt khăn lông trong nước nóng, bắt chước Y Tiêu ngồi chồm hổm xuống lau chùi khuôn mặt tiều tụy kia, “Phụ nữ phải biết quý trọng bản thân, qua hai mươi lăm tuổi sẽ bị lão hóa rất nhanh, lẽ nào cô…”
“Stop here! Tôi đến bệnh viện với cô…” 
Y Tiêu là phụ nữ, mà phụ nữ có thiên tính của phụ nữ, năm nay vừa qua khỏi năm tuổi, cô cũng sắp bước vào ngưỡng 25 rồi, còn phải dùng khuôn mặt xinh đẹp để kiếm ăn mà, cô không muốn già sớm đâu!
“Được, đứng lên đi.”
Sở Toàn cười cười ôm lấy ‘con tôm lột’, thấy người nọ khoác áo tắm chếch qua một bên để lộ xương quai xanh mê người, rãnh sâu hun hút như ẩn như hiện, sắc xuân ngập vườn, không khỏi nhíu mày, “Cô thay quần áo khác đi…”
“Vậy cô lấy giúp tôi một bộ quần áo đi.”  Cô nửa đùa nửa giỡn cởϊ áσ tháo thắt lưng vậy thôi chứ dầu gì cũng là hoàng hoa đại khuê nữ mà, da lông phải mỏng mượt mới tốt!
“Ừm!” Sở Toàn thấy điệu bộ xấu hổ của oắt con cũng hiểu được phần nào, cô dĩ nhiên sẽ không làm khó dễ một đứa bệnh bại. Cô đi thẳng vào toilet, thầm oán nhà lớn vậy lại không phân ra phòng ngủ, phòng khách, cũng may còn có tủ quần áo. Cô lấy một bộ đồ vừa dài vừa dày đưa cho Y Tiêu rồi đóng cửa lui ra ngoài.
Sở Toàn định lấy chút nước ấm cho oắt con kia, khí trời tháng chín lạnh như đóng băng mọi thứ, không chịu đi bệnh viện chẳng khác gì tự tìm cái chết, cũng may trẻ con dễ dụ. Cô ngó quanh bốn phía không có máy nước uống đành phải vào bếp nấu, đợi hồi lâu không thấy Y Tiêu ra khỏi phòng, trong lòng cô có chút nóng nảy.
“Y Tiêu, cô có cần tôi giúp một tay không?”
“Không cần, tôi… Tôi ra ngay đây…” 
Sau một lát, rốt cục người kia cũng loạng chà loạng choạng đi ra. Sở Toàn thấy thế liền mau chóng đến đỡ, dìu Lão phật gia đến sofa, “Nhà cô có ấm nước không? Để tôi nấu cho cô chút nước nóng để tí nữa có mà uống…”
“Có, treo trong bếp đấy!”
Sở Toàn không ngờ thứ Y Tiêu nói tới lại là ấm plastic chuyên dụng của quân đội Mỹ, có đồ tốt mà không dùng gọi là phí của trời cho đúng không nhỉ? Cô không nghĩ nhiều, đổ chút nước, sau đó lập tức đưa Y Tiêu thẳng đến bệnh viện.
Đến bệnh viện mới phát giác được lời Y Tiêu nói lúc trước đúng là chân lý. Thiên sứ áo trắng vào ban ngày và ban đêm chênh lệch quá lớn, thấy thế nào lại như sói biến hình.
“Cô y tá, cô đi chậm một chút được không, chúng tôi theo không kịp.”
Sở Toàn thật sự không dám nhìn cảnh tượng ‘thiên sứ’ đâm mũi kim vào trong mạch máu bệnh nhân, thấy Y Tiêu nhe răng trợn mắt thật có chút đau lòng. Kỳ thực cô rất muốn nói với y tá ‘chị hai ơi, chị làm ơn nhìn đúng chỗ tiêm dùm em!’ nhưng nghĩ đến ‘miếng thịt đang nằm trên thớt gỗ’ là Y Tiêu chứ không phải mình, mạng nhỏ kia còn nằm trong tay ‘chị hai thiên sứ’, phải nhịn!.
“Haizzz, bạn của cô có mạch máu nhỏ quá khó tìm, cô làm cổ thả lỏng chút đi…”
Mắt thấy y tá đâm thất bại lần bốn, gặp phải tình thế oái oăm như thế thì có ai thả lỏng cho được. Sở Toàn mím mím môi ôm đầu Y Tiêu vào trong ngực, che khuất tầm mắt, “Đừng nhìn là được, cô cố nhịn thêm…”
“Hô hô… Cuối cùng cũng được rồi!” 
Không biết là bởi vì bốn mắt của hai ‘mỹ nữ’ không còn nhìn hay do mu bàn tay kia sưng quá to mà kim đã ghim đúng giữa hồng tâm, “Được rồi, túi này hết thì gọi tôi ngay nhé!”
“Cuối cùng cũng chịu đi.”
Chờ áo bào trắng của “thiên sứ” khuất bóng nơi cuối hành lang, Y Tiêu thò đầu ra buồn buồn nói một câu. Cô nhìn lại tư thế ôm ấp của Sở Toàn, lúng túng ưỡn thẳng người ngồi ngay ngắn. Phòng cấp cứu vào buổi tối khá đông đúc, mấy ngày nay trái gió trở trời nên không ít người bị cảm mạo nóng sốt, ăn uống bậy bạ nên bệnh nhân đau bụng khá nhiều. Tuy hai cô đến sớm cũng chưa tìm được giường ngủ, muốn điều động phải đợi đến sáng mai, thế nên cả hai phải tá túc trên băng ghế dài ngoài hành lang.
“Xin lỗi, báo hại cô theo tôi cả đêm.”, hành lang yên tĩnh truyền đến âm thanh dịu ngọt.
“Người xin lỗi là tôi mới đúng. Nếu không phải do bữa cơm của tôi thì cô cũng đâu thành ra thế này. Tôi ăn cũng không ít, sao tôi không sao, còn cô thì…”
“Ha ha, tôi cũng không biết, chắc do thể chất cô tốt hơn tôi…” 
Y Tiêu sờ sờ lỗ mũi, cười giảo hoạt. Làm sao cô không biết được nguyên nhân cơ chứ! Bụng của cô từ nhỏ đến lớn yếu hơn người bình thường, chỉ cần hơi hơi bất cẩn một chút sẽ bị Tào Tháo rượt cả ngày, kết quả hôm nay hoàn toàn do cô liều mạng ăn cay mà ra thôi.
“Nếu sớm biết họ chỉ truyền dịch cho tôi thì thà ở nhà nấu muối biển uống tốt hơn…” 
Y Tiêu nói xong liền lấy ấm nước quân dụng ra đắc ý uống một hớp, người ngoài nhìn thấy dáng dấp kia tuyệt đối sẽ nghĩ cô đang uống mật ong.
Thật ra Sở Toàn cũng rất bực mình, sớm biết Y Tiêu vô duyên vô cớ bị đâm bốn phát kim, cô cũng thà nấu nước muối sinh lí uống cho khỏe.
“Được rồi, tôi thấy cô cũng thấm mệt rồi, ngủ thêm chút cho khỏe, còn lâu lắm trời mới sáng.”
Hàn huyên được một lúc, thấy cặp mắt của oắt con díu lại, mặt mày ủ rũ mới ngộ ra người kia đã mệt, bèn vội vàng đè người cô xuống.
“Vậy còn cô?” Hai người thân thiết suốt cả tối, cho dù giờ khắc này bị Sở Toàn ôm ấp thân mật cũng không còn cảm thấy có gì bất ổn.
“Tôi không mệt.” 
Cô đâu phải mình đồng da sắt, sao có thể không mệt được, chẳng qua cô còn phải chăm sóc cho oắt con. Nếu chút nữa hết bịch nước rồi huyết dịch chảy ngược thì thật phiền toái, “Ngủ nhanh đi!”, nhìn người kia gối đầu trên đùi mình, khóe môi giật giật.
Đêm rất dài, tiếng hít thở đều đều thỉnh thoảng vang bên tai, tim không khỏi an tĩnh…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.