Ban đêm chính là thời gian phố phường phủ đầy màu sắc, là lúc diễn ra các hoạt động trình diễn xa hoa, cầu kỳ. Đương nhiên thành phố B phồn hoa chưa bao giờ chịu thua thiệt về phương diện này. Dưới ánh đèn mờ ảo, âm nhạc mê ly, thân thể mọi người dán chặt lấy nhau khiến hai chữ “mập mờ” phát huy vô cùng tinh tế.
“Cám ơn cô đã giúp tôi tìm được hai đối tác xinh đẹp như vậy. Hôm nay tôi mời rượu nhé!” – gã đàn ông cười nhạt đẩy ly Manhattan lên trước mặt Y Tiêu. Người đang nói chính là cậu chủ nhỏ của “Mê hoặc” – Trần Hoan.
Lúc trước gã bảo quán bar này đang cần cổ đông nên Y Tiêu liền triển khai tầm nhìn. Bây giờ Tư Vi và Tư Hàm đã quyết định ở lại cùng cô, nếu họ cần công việc thì kinh doanh quán bar là sự lựa chọn không tồi. Thứ nhất, có thể che giấu thân phận. Thứ hai, quán bar là nơi chứa nhiều thành phần phức tạp, là nơi khởi nguồn các loại tin tức ngầm, thuận tiện cho cô tìm hiểu chuyện của ba mẹ. Vậy nên ba người vỗ tay quyết định mua lại “Mê hoặc”.
“Ai dzaaa, chẳng lẽ anh Hoan đây phải lòng Tiêu Tiêu nhà chúng tôi rồi đấy chứ?”
Tư Vi ra vẻ chân thành đi tới chỗ Y Tiêu, trông cũng có mấy phần phong trần.
Hai người nọ thấy gã đàn ông chỉ cười không nói bèn hiểu rõ, “Anh giai, tôi khuyên anh nên dẹp hẳn suy nghĩ đó đi thì hơn!”
Kỳ thực, Tư Vi muốn nói ‘anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!’ cơ. Tuy nhiên, lời chưa kịp bay ra khỏi miệng lại biến thành làn điệu uyển chuyển, “Bởi vì… người phụ nữ này vô tâm dữ lắm!”
Nói xong còn thân mật rúc vào lòng Y Tiêu, ngón trỏ như gần như xa xoa xoa ngực trái của người ta, công khai thái độ khiêu khích trần trụi, khiến người đang đứng kế bên suy nghĩ viển vông.
“Đúng đấy, đúng đấy, trái tim của tôi…”
Nói đến chữ ‘Tim’ rồi dừng lại một chút, khẽ nhấp một hớp rượu trên bàn, chưa kịp để ly xuống liền ôm eo cái đứa đang dính trên ngực mình, “Trái tim của tôi đã sớm bị người ta đánh cắp rồi!”. Nói xong liền nâng cằm người trong lồng ngực lên. Cô biết thú nhận như vậy khó tránh khỏi bị ai kia khinh thường, có điều, Y Tiêu tuyệt đối không bao giờ ngờ được, hai chữ ‘vô tâm’ này sẽ trở thành sự thật mai sau.
“Có khách đến, tôi qua kia bắt chuyện một chút…”
Hai người nhìn gã đàn ông lúng túng cười cười bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chừng nào hai đứa mới có thể đứng đắn hơn một chút đây, lớn già đầu rồi mà còn…”
“Đúng đấy, Tiêu Tiêu già đầu rồi mà còn không đứng đắn, cứ đùa giỡn người ta hoài, đúng không Hàm?”
Thấy ‘bà xã đại nhân’ tỏ rõ vẻ tức giận, vì tương lai không bị phạt ‘quỳ gối đội bô’ nên cái đứa mang kiếp ‘thê nô’ nào đó sẵn sàng là kẻ đầu tiên phản bội. Cô nàng lôi lôi kéo kéo Tư Hàm lắc lư qua lại rồi như chim nhỏ nép vào lòng người kia, vừa nhìn đã biết đứa này thụ nhất trong đám thụ.
Y Tiêu thấy thế bèn nảy sinh ý định trêu đùa, uống cạn ly rượu lớn rồi nhảy xuống chiếc ghế cao chót vót. Hình như người mua ghế có mưu đồ hay sao ấy, người nào xuống không được thì chỉ biết ngồi uống thêm vài ly gϊếŧ thời gian.
Cô yểu điệu đi tới trước mặt hai người, sau đó nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh rồi nâng chiếc cằm nhọn V-line lên, “Em gái nhỏ ơi, để đại gia nhìn kỹ cái nào!”
Muốn đùa giỡn sao? Hôm nay chị sẽ cho mấy em mở mang tầm mắt. Y Tiêu lộ ra bộ mặt dại gái nhìn chằm chặp dáng vẻ giả vờ nhăn nhó của Tư Vi. Cô gái nhỏ trước mắt cũng hùa theo màn kịch, tức thì cất giọng the thé trả lời:
“Xin đại gia hãy tự trọng, xưa nay em chỉ bán thân chứ không bán nghệ!”
Nói xong còn phối hợp múa may uốn éo một trận. Nếu dáng dấp kia không phải là gái đẹp thanh lâu thì cũng có thể coi như nàng thơ quán bar chứ chẳng vừa đâu.
Quả nhiên lời vừa nói ra tức khắc khiến mọi người cười ngất ngây như con tôm thước. Tư Vi len lén khom người bò tới chân ghế cao cao, thỉnh thoảng còn lắc lư bờ vai qua lại, trông thì ra dáng mỹ nữ dịu dàng lắm nhưng thật ra chỉ cần thè lưỡi ra tí xíu đã tập hợp được cả gia phả họ nhà mèo mập mạp.
Tư Hàm vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng sắp bị nội thương tới nơi, vẻ mặt cứng đơ y như bị nghẹn. Cô không thể đánh mất dáng vẻ bà chủ giống hai con oắt kia được. Chỉ trong chốc lát, hai ‘bà tổ’ nhỏ đã dụ được vô số ong bướm bao vây mà bản thân không biết. Tư Hàm đành phải đóng vai ác nhân, ánh mắt lạnh lùng bắn ra vài nhát đao ác liệt. Nếu oắt con kia biết điều sẽ tự thu hồi vẻ quyến rũ hấp dẫn, bằng không cô sẽ không thèm để ý tới nó nữa, thà về nhà đóng cửa chơi với chó còn sướng hơn, trên thế gian này thiếu gì người biết điều.
Sau khi quan sát hết một vòng từ trên xuống dưới, phát hiện một hình bóng hơi hơi quen quen ở cửa tiếp khách, Tư Hàm mới nhíu mày nhìn người bên cạnh, Tư Vi lập tức hiểu ý. Vợ chồng già lâu năm có thần giao cách cảm, dù chỉ là một ánh mắt, một nụ cười liền hiểu thấu được tâm tư đối phương. Tư Vi lập tức kéo Tiêu về hướng sàn nhảy:
“Đến đây nào, chị mời em khiêu vũ nhé!…”
“Chẳng phải chị nói bán thân chứ không bán nghệ sao?”
Y Tiêu nói ra miệng vậy thôi chứ tay vẫn không có ý từ chối. Hiện giờ cô vừa bị người ta xô đẩy, một tay bị cái đứa tự xưng “nàng thơ” lôi kéo, một tay khác liên tục lau nước mắt, từ xa nhìn tới cực giống trẻ con bị bắt nạt.
“Mời các vị qua bên này…”
Thấy đội cảnh sát hình sự đến, người phục vụ vội vã dẫn họ đến một góc quán bar. Họ vốn không thích đến nơi này ăn nhậu giải trí, cơ mà hôm nay madam Tạ muốn đi tuần tra thực tế, lại còn được ông Lương tận tay móc hầu bao thanh toán, đương nhiên chẳng có đứa ngốc nào cam nguyện bỏ qua cơ hội ăn chùa uống chùa này. Sau khi cơm nước no nê vẫn cảm thấy chưa đã lắm, hai đội viên trẻ tuổi liền đề nghị đến họp đêm mở mang chút kiến thức. Mọi người thương lượng xong mới quyết định đến “Mê hoặc” .
“Các vị muốn gọi gì ạ?”
Chưa kịp hỏi xong đã có người bưng lên hoa quả và thịt nguội, “Chúng tôi còn chưa gọi món mà…”
“Đây là quà của bar tặng ạ. Các vị là khách thứ 100 trong buổi tối ngày hôm nay. Chủ mới của chúng tôi muốn tri ân khách quen nên đã quyết định triển khai khuyến mãi trong ba ngày”
Người nói chuyện là một gã đàn ông trắng trẻo, mặt mũi không quá non nớt, hẳn là nhân viên cũ của quán.
“Chỗ của mấy anh đổi chủ mới à? Chẳng trách hôm nay tôi cảm giác là lạ…”
Lâm Thiểu Ban nói khang khác nhưng cũng chả hình dung được là khác chỗ nào, trầm tư một chút mới kinh ngạc phát hiện khách quen cũ của chỗ này không còn xuất hiện nữa.
“Đúng vậy, người đứng ở đó là bà chủ mới của chúng tôi!”
Gã đàn ông chỉ Tư Hàm đang đứng ở quầy bar, bà chủ trong miệng gã cũng đang ngắm nhìn về bên này, đối đầu với Sở Toàn, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ rồi khẽ vuốt cằm.
Tư Hàm biết lý do của cô vô lý biết bao điều, đến 100 chỗ không nhỉ? Quán bar này không thể so sánh với Nhà hàng Tây Âu, người ra vào nườm nượp như vậy, dù cô có biệt tài ‘đã gặp sẽ không quên’ cũng không thể có bản lĩnh đếm rõ một đêm có bao nhiêu người đến được. Lý do chỉ là cái cớ mà thôi, sơ hở thì cứ để nó sơ hở thôi. Tư Hàm biết người phụ nữ kia, từ lúc cô ta vừa vào đã lập tức nhận ra. Nếu cô nhớ không lầm thì người này tên Tạ Sở Toàn, là một nữ cảnh sát đặc biệt hứng thú với “Vô ảnh”. Trực giác nói cho cô biết cô gái này trong tương lai sẽ có vô vàn liên quan với các cô, nhưng cũng không nói ra được nguyên do, chỉ đơn giản là cảm giác thế thôi. Nghĩ tới đây, Tư Hàm mới liếc mắt nhìn người uốn éo trong sàn nhảy rồi nhếch nhẹ khóe miệng. Dù có thế nào, cô chỉ hy vọng hai đứa oắt kia bình an là tốt rồi.
Vẻ mặt hơi hơi bối rối của Tư Hàm lọt vào tầm mắt Sở Toàn, cô không ngờ một người phụ nữ lãnh đạm như thế lại kinh doanh quá rượu, lúc này bỗng vang lên tiếng hô ủng hộ cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Ái chà cha… Đúng là thời thế đổi thay. Thói đời bây giờ loạn quá, hai người phụ nữ quấn quýt lấy nhau giữa ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì…”
“Ông Đổng, ông đúng là đồ già cả cổ hủ. Thời đại gì rồi, bây giờ đàn ông nắm tay nhau đi đầy ngoài đường kia kìa. Vả lại người ta chỉ nhảy nhót kề vai áp má tí xíu thôi mà, nếu đổi thành một nam một nữ chắc cũng bị ông nói có gian tình quá…”
Người vừa nói là nữ cảnh sát mới đến – Tần Khanh, nổi danh có thủ đoạn ác độc nhất trong đội. Nào ngờ cô vừa vào, Sở Toàn đã muốn đi, cô gái nhỏ này khiến người ta chờ đợi dài cổ.
Sở Toàn vốn chẳng để ý tới sàn nhảy, nhưng nghe mọi người nói xong cũng động lòng hiếu kỳ. Do vị trí khó nhìn nên đành phải xoay người lại nhìn. Đầu tiên thấy dòng người dày đến ba lớp vây quanh sàn nhảy, bên trong chỉ có hai người, công nhận hai cô gái đó thật sự rất xinh đẹp.
Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua nhưng đã đủ khiến cô nhận ra người phụ nữ đang nhảy múa kia. Trông thấy nụ cười sáng ngời như ánh nắng mùa xuân kia, Sở Toàn cười nhạt tự nói với mình đó chẳng phải là “Y Tiêu” đó sao. Tuy nhiên, so với hai lần gặp mặt trước đó có chỗ bất đồng. Giờ khắc này, cô nhìn thấy Y Tiêu với khoảng cách rất gần, xinh đẹp, yêu mị, kề vai sát má bên cạnh cô gái nọ.
“Tiêu, nhảy xong đêm nay sẽ không còn ong bướm nào dám trêu chọc em nữa đâu ha!?”
“Em biết cưng luôn ước ao không ai thèm lấy em!”
“Hừ, chị đây vì muốn cứu vớt muôn dân…”
“Rồi rồi, chị bớt can thiệp chuyện của em dùm đi. Cố mà giữ Hàm Hàm kỹ một chút, sơ hở một phân là bị sói xám tha đi mất nhé!”
“Hừ, Hàm đâu cần em lo lắng, chị ấy chỉ cần thả chút khí phách bẩm sinh ra là chúng sanh liền chạy mất dép…”
Con thỏ trắng nhỏ nào đó vẫn còn chút lòng tin với ‘vợ’ của mình.
“Ha ha…”
Hai người hoàn toàn không để ý tới ai, cứ mãi huyên náo nhiệt tình múa may quay cuồng, thỉnh thoảng còn trao đổi chút cảm tưởng, trong mắt người khác càng giống cảnh nhỏ to tâm sự liếc mắt đưa tình. Nhìn hai cô gái xinh đẹp quấn quýt, Sở Toàn không những không khó chịu như ông Đổng mà còn cảm thấy có chút đẹp đẽ.
Tư Vi nhảy nhót xong xuôi rồi tự nhiên nắm tay Y Tiêu đi xuống sàn nhảy. Tiếng vỗ tay hoan hô xung quanh vẫn không dứt bên tai, Tư Vi mơ hồ cảm thấy kế hoạch nhỏ của mình không chỉ thất bại mà còn có thể đem tới cho yêu tinh bên cạnh nhiều phiền phức hơn. Nghĩ tới đây chợt cảm thấy chán nản, bước đi cũng nhanh hơn, cơ mà hình như người phía sau bị gì đó ràng buộc, có kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích.
Y Tiêu vừa xuống sàn nhảy liền cảm thấy có một đôi mắt luôn dõi theo mình, cảm giác không giống bình thường mà rất thân thuộc, vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta xúc động, cô muốn tìm chủ nhân của đôi mắt ấy và làm rõ nguyên nhân khác thường đó mới cam tâm.
Dò xét một vòng lập tức tìm được người kia. Sở Toàn thấy Y Tiêu đang nhìn mình mới chậm rãi đứng dậy. Lần này cô đi trước một bước, nở một nụ cười với người phụ nữ nọ.
“A Vi, chị đi trước đi, em vừa gặp được người quen, qua chào hỏi cái đã”
Cô dịu dàng lên tiếng, không thèm biết người bên cạnh có nghe được hay không, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười của người kia.
“Tùy em, chị cũng lười quan tâm…”
Tư Vi cũng nhìn thấy người phụ nữ họ Tạ đó, nếu không có khả năng ngăn cản thì chỉ có thể mặc kệ thôi…