Dù mới bước sang những ngày đầu của tháng 5 nhưng không khí đã trở nên nóng hơn rất nhiều, cái oi bức xen chút gió ít ỏi thổi qua từng ngóc ngách của thành phố X.
Trong một căn hộ cao cấp, Kỷ Sâm ngồi cạnh cửa sổ sát đất, trước mặt là bàn làm việc với đống tài liệu sắp sửa hoàn thiện. Điều hoà trong phòng xua tan đi cái nóng nực của ánh nắng từ bên ngoài, không gian yên tĩnh như đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy từng giây, từng phút. Đặt bút kí xong hợp đồng cuối cùng, Kỷ Sâm dựa vào lưng ghế, xoay ghế lại nhìn cảnh vật bên dưới.
Anh liếc nhìn đồng hồ, 16:38. Quả nhiên không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng dép loạt xoạt. Cửa phòng làm việc bị đối phương đẩy mạnh vào, một thiếu niên mặc quần đùi màu đen cùng áo phông trắng vọt nhanh vào trong chạy thẳng về phía anh, hai tay ôm chầm lấy Kỷ Sâm.
\”Em về rồi nè giám đốc ơi, ngài có nhớ em không~\” Thiếu niên cố tình kéo dài giọng, thanh âm nũng nịu dụi dụi vào người Kỷ Sâm.
Kỷ Sâm bật cười, tay ôm lấy eo nhấc đối phương ngồi lên đùi mình, để hai chân cậu tách sang hai bên đùi mình, mặt đối mặt với nhau.
\”Ừ, có nhớ. Hôm nay có chuyện gì mà vui thế?\” Kỷ Sâm xoa đùi của đối phương.
\”Sắp tới học viện của em tổ chức lễ kỉ niệm XX năm ngày thành lập í, xong em được cô biên đạo chọn làm múa chính đấy!! Lúc tập thử cô còn khen em nữa…\” Kỷ Sâm vừa nghe thiếu niên kể 7749 chuyện mới xảy ra tại trường, vừa khích lệ, khen đối phương không ngớt.
\”Hôm đấy ngài phải đến xem em diễn đấy nhé, nhất định phải đến đấy!\” Cậu nắm lấy tay Kỷ Sâm, hai mắt mở to nhìn anh.
\”Tất nhiên là tôi sẽ đến rồi, có lần nào Nhược Vũ diễn mà tôi không đi xem đâu?\” Kỷ Sâm hôn nhẹ lên môi cậu.
\”Nhưng mà… Ngài không định thưởng cho em quà gì ạ?\” Nhược Vũ giả bộ phụng phịu, cơ thể nhún nhảy trên đùi anh.
Kỷ Sâm cười trừ, tay luồn vào bên trong ống quần đùi chạm vào mép quần lót, mân mê lớp ren được may tỉ mỉ đang ôm lấy cặp mông đối phương.
\”Thích tôi thưởng quà gì, hửm?\” Anh vùi đầu vào hõm vai Nhược Vũ, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua làn da mỏng manh ở cổ, xương quai xanh, tham lam hít lấy hương thơm thoang thoảng của cậu.
Ngón tay anh chen vào dưới lớp ren, toàn bộ hai bàn tay ôm trọn lấy cặp mông căng tròn của đối phương, xoa bóp nhào nặn như miếng bột mềm mịn, đầu ngón tay như vô tình sượt qua khe mông, chạm vào lỗ nhỏ đang mấp máy không ngừng.
\”Ưm… Em mà nói thì còn gọi gì là bất ngờ nữa chứ~\” Giọng Nhược Vũ nũng nịu, phần hông khẽ đưa đẩy, hơi nâng mông dậy để \”tiếp tay\” cho hành động của đối phương.
\”Thôi được rồi, tí nữa tính sau.\” Kỷ Sâm cười, tay chạm vào lỗ nhỏ phía sau, bề mặt xung quanh căng ra không còn chút nếp nhăn, đầu ngón tay anh đụng trúng một vật cứng ngắc và lạnh lẽo hình tròn, còn có một chút chất lỏng ướt át chảy ra ngoài. Mỗi khi anh cố tình nhấn mạnh vào đó, Nhược Vũ đều không nhịn được mà rên rỉ, đồng thời ưỡn thẳng người lên, cơ thể cọ cọ vào âu phục trên người anh.