[Đam Mỹ-Song Tính] Thế Giới Dâm Loạn – Chương 18/2. Lễ đính hôn – Botruyen

[Đam Mỹ-Song Tính] Thế Giới Dâm Loạn - Chương 18/2. Lễ đính hôn

Sau khi Lạc Phong rời khỏi, cậu chỉ dám ngồi thẫn thờ trong buồng vệ sinh một lúc, lấy giấy ra lau sạch vết tinh dịch, nước tiểu bắn trên tường, nước dâm dính đầy trên đùi, kéo quần lên quyết định rời đi.

Hai mép lồn sưng to cọ sát liên tục vào đáy quần âu, lỗ lồn vừa bị cọ sát trong một thời gian dài không thể khép liền vào, nước lồn theo từng bước chân chảy ra, ướt đẫm quần âu. Lạc Lạc mím môi, cố nén nước mắt vào, âm thầm rời khỏi khách sạn.

May sao khách sạn rất gần biệt thự họ Lạc, đi bộ chỉ cần mười lăm phút là đến. Thân hình bé nhỏ khúm núm cố gắng bước nhanh trên đường, chỉ mong về đến nhà nhanh nhất có thể.

Tuy trong dòng tộc không ai vừa mắt Lạc Lạc, nhưng cũng không đến nỗi thậm tệ, bố trí cho cậu một phòng gác xếp cuối hành lang tầng ba. Căn phòng này nhỏ hơn tất cả các phòng khác, có khi còn chẳng to bằng phòng tắm của Lạc Phong nhưng lại là nơi khiến cậu an tâm nhất. Tầng ba không có ai ở, chỉ có một mình cậu, nên không bao giờ có người lên.

Lạc Lạc vào phòng khoá trái cửa, chui vô nhà vệ sinh chật hẹp, cố gắng tẩy rửa cơ thể mình. Tay mon men đến lỗ lồn phía dưới, lại chạm phải hai mép lồn sưng đỏ, đau rát đến bật khóc. Ngón tay ngây ngô xoa loạn phía dưới tìm lỗ lồn, sau đó chọc vào, cố gắng moi hết tinh dịch ra.

\”Hức…\” Nước mắt chảy ròng ròng, cậu đẩy nhanh tốc độ chọc ngoáy, móc tinh dịch ra ngoài, lại không điều khiển được sức lực, móng tay liên tục va chạm mạnh lên thành thịt bên trong, đau đến tê dại.

Tắm rửa xong, cậu kiểm tra xem cửa đã khoá chưa, mới bắt đầu leo lên phản gỗ cứng ngắt dưới sàn nằm xuống, cuộn tròn trong chăn, cầu mong Lạc Phong không tới tìm mình. Cả người cứ run lên bần bậy, nước mắt như lũ ào ào tuôn ra thành một vũng ướt đẫm trên phản.

Cơ thể quá khó chịu, đến hơn ba giờ sáng Lạc Lạc vẫn không ngủ được. Hành lang truyền đến tiếng lộp cộp của giày, cả người cậu căng cứng, lại một đợt run rẩy nữa, cậu cắn răng trùm chăn kín người, không dám để lọt âm thanh nào ra, mồ hôi rịn đầy trán.

Tay nắm cửa lạch cạch, người phía ngoài không mở được, tiếng cười ngắn ngủi vọng vào lỗ tai Lạc Lạc, rồi lại tiếng lộp cộp của giày da rời đi. Tinh thần vì lo sợ mà căng chặt, đến khi người ngoài cửa rời khỏi thì cậu đã mệt mỏi đến thiếp đi.

Nguyên ngày hôm sau, Lạc Lạc không dám ra ngoài, cả người cuộn tròn trong chăn, không phải ngủ thì cũng là thất thần hồi lâu. Chỉ đến gần khuya, cậu mới lẻn xuống ăn vội bát cơm rồi chạy nhanh lên phòng. Đúng lúc rẽ vào hành lang tầng ba, cả người cậu bị ôm lấy vác bổng lên vai, đầu dốc ngược xuống.

Lạc Lạc hoảng sợ vùng vẫy, nhận ra người kia là ai, liền chảy một loạt nước mắt. Lạc Phong nghe tiếng thút thút, con cặc dưới quần đùi cứng lên cộm thành một đống. Bàn tay to dài đánh bôm bốp vào mông Lạc Lạc, dùng đến sáu, bảy phần sức lực, người kia dù đau nhưng vẫn cố nén tiếng hét, chỉ nghe được tiếng nỉ non.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.