[Chương này có phần dẫn dắt hơi dài nha=)) đoạn ịch ịch ở tít tít tít bên dưới cơ 🤷🏻♀️ phải chém chút nội dung mới có cảm xúc :v]
——————–
Anh trai của Lạc Lạc tổ chức lễ đính hôn. Ai trong thành phố cũng đều nghe danh dòng tộc Lạc – một trong những dòng tộc lớn nhất, sở hữu nhiều công ty tập đoàn trải dài nhiều nước trên thế giới. Mỗi một việc làm của họ đều trở thành tâm điểm chú ý của cánh nhà báo, nên bất cứ việc gì dù là nhỏ nhất cũng phải làm thật thịnh trọng, huống hồ đây còn là lễ đính hôn của Lạc Phong.
Lạc Phong là con trai cả, người nắm chắc quyền thừa kế trong tay, không chỉ người lớn mà trẻ con trong dòng tộc đều phải kính nể, không dám to tiếng hay sai bảo. Ngược lại, Lạc Lạc chỉ là một đứa con ghẻ, là thành quả một đêm phóng túng của mẹ mình – người vợ thứ ba của Lạc phu với một người đàn ông lạ mặt. Mẹ vì không chịu được dè bỉu mà tự vẫn, từ nhỏ Lạc Lạc đã chịu không ít hắt hủi, chê bai, đánh đập có đủ, khiến cậu dần thu mình, thậm chí chẳng dám nói chuyện, đám trẻ con trong dòng tộc cũng không ai chơi cùng, người lớn lại chẳng thèm để mắt, chẳng khác gì một cái bóng vô hình.
Khách sạn nơi diễn ra lễ rất rộng lớn, trang hoàng đầy đèn pha lê gần như phát sáng một vùng trời, khách khứa ra vào tấp nập, ai cũng ăn diện sang trọng, váy áo đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Người trong dòng tộc diện toàn những bộ cánh đắt tiền, đính đá, kim cương đủ loại. Những đứa trẻ con cũng không kém phần long trọng, đều là những bộ trang phục mới nhất thị trường. Lạc Phong thì càng nổi bật hơn, dáng người cao ráo, cơ bắp vừa vặn, mặc gì cũng đẹp nên tác giả không thèm viết.
Lạc Lạc đứng một góc khách sạn, cố thu mình lại mong không ai để ý, trên người chỉ mặc lại bộ vest bỏ đi của em họ, cả người toát lên vẻ yếu ớt.
Đến giờ làm lễ, khách nhân ngồi vào bàn tiệc đã có sẵn tên, riêng người nhà họ Lạc được ưu ái ngồi vào bàn tiệc dài chính đối diện sân khấu, chăm chú nhìn Lạc Phong và vị hôn phu trao lời mật ngọt, đeo nhẫn và rót rượu giao bôi.
Lạc Phong trở về bàn tiệc của mình, ngồi xuống chiếc ghế đầu bàn, liếc qua liền phát hiện bên cạnh là em trai Lạc Lạc. Lạc Lạc bất đắc dĩ ngồi đây là do cậu đợi đến lúc mọi người ổn định hết chỗ ngồi mới bắt đầu đi ra, thế nhưng chỉ còn một chiếc ghế ngay bên cạnh ghế đầu bàn của Lạc Phong, đành miễn cưỡng ngồi xuống, đầu cúi thấp không dám tiếp xúc với ai.
Từ vị trí của Lạc Phong chỉ nhìn được mái tóc đen cắt lủn củn của Lạc Lạc, hai má ửng hồng, nốt ruồi khoé mắt cùng đôi môi đỏ mọng, có cảm giác làm người ta muốn trêu chọc.
Nghĩ là làm, giày da sáng bóng của Lạc Phong giơ lên, cách lớp quần âu mà cọ xát vào bắp đùi Lạc Lạc. Tên nhóc đang cúi đầu bỗng giật thót nhận ra là chân của anh trai, lại chẳng dám động đậy, chỉ ngồi im chịu đựng.
Thú vị.
Lạc Phong được nước lấn tới, giày da di chuyển lên hai đùi đang khép chặt của cậu, len vào giữa cố tách hai chân ra. Lạc Lạc cả người run bần bật, không dám kêu ra tiếng sợ bị chú ý, hai chân thả lỏng ra, mũi giày da đã đặt ngay háng.