Hai người 1 đường chạy loạn, đường ở đâu là đi ở đó, dù không có thì cứ vậy mà xuyên qua.
Vậy mà lạc vào Cực Lạc rừng rậm thuộc về Hỏa Quốc, là 1 trong tứ Đại Đế Quốc thuộc Đông Phương Đại lục, số thuộc địa cùng nước chư hầu là 23 , đứng sau Phong Tuyết Thần Quốc với 34 thuộc địa cùng chư hầu, lại nhiều hơn Thổ Quốc cùng Kim Mặc Quốc lần lượt là 14 và 7 thuộc địa và chư hầu. Riêng Thủy Quốc không có thuộc địa hay chư hầu nào cả.
Mà Cực Lạc rừng rậm giống như 1 nơi được bảo hộ hết mực, bởi trong đó có thánh thú : Vịt Vàng Hoàn Mĩ !
Thánh thú đại diện cho sự chúc phúc của thần linh ban cho Hỏa Quốc sự giàu sang, thịnh vượng, quân lực hùng mạnh, nhân tài vô số.
Mỗi năm đều là mang cống phẩm vào Cực Lạc rừng rậm cách cửa rừng vài dặm đường mòn.
……
Cả hai còn trong Cực Lạc rừng rậm đốt lửa cắm trại, đâu biết nhiều chuyện như vậy. Mà có biết, hai người cũng chẳng quan tâm!!!
2 con gà là Yêu Kê cấp 2 được vặt sạch lông lá, loại bỏ nội phủ, bên trong, ngoài tẩm ướp gia vị , quét qua lớp mỡ dầu,được hắn xiên que nướng
để chuẩn bị nướng.
Long Nữ cũng mang về 1 ít hoa quả cùng nước suối.
Trở lại bên nhau, nàng 1 bên ngồi nhìn hắn quay con gà trên ngọn lửa hồng, thi thoảng lại liếc mắt đưa tình nhìn hắn.
– Đừng nhìn ta, chẳng qua là lúc rảnh rỗi học hỏi mà thôi, còn nhiều cái thú vị lắm !!!
– Ví dụ như…
– Như…khoa học, công nghệ chẳng hạn.
– Khoa Học, Công Nghệ ?
Long Nữ ngẩng đầu, 2 mắt hiếu kì.
– Ừm, trước đây rất lâu rồi, từng có 1 nơi, bọn họ cũng là con người nhưng không thể tu luyện, nhưng lại dùng trí tuệ của mình sáng tạo khoa học, sáng tạo công nghệ , tự mình đứng trên đỉnh cao.
– Nói như vậy, Tây Phương Đại Lục có hay không cũng giống như vậy ? Bọn họ tuy 1 thân pháp sư , người thường chiếm đa số, nhưng cũng sáng tạo ra Chiến Giáp đó thôi.
– Chiến Giáp ?
Hắn nổi lên hứng thú.
– Phải, những cỗ máy rất lớn, bảo hộ người bên trong.
– Vậy sao….
– Những người chàng nói, sau đó như thế nào?
– Haizzz, tuy phát triển, nhưng cuối cùng vẫn là tự mình hại mình, không kiểm soát được chính những công cụ mà mình tạo ra, lại thêm thiên địa khắc nghiệt …đã tuyệt diệt rồi …
Cũng chỉ mình hắn trong vũ trụ này biết đến tồn tại của nhân loại kia, và cũng là người duy nhất nắm giữ toàn bộ tinh hoa muôn đời tích lũy ấy.
…
Thịt vừa chín tới tỏa ra hương thơm cuốn hút khiến Long Nữ nóng lòng muốn nếm thử tư vị.
Tiêu Phong không ngần ngại xé 1 chiếc đùi đưa cho nàng nếm thử.
Nóng, giòn, 1 chút ngậy của dầu mỡ, sau đó là vị ngọt của thịt đã ngấm gia vị.
Nuốt xuống rồi mà cảm thấy vẫn còn vương lại trên đầu lưỡi.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Long Nữ cảm thấy ngon miệng đến vậy.
– Ngon quá đi ah…
Tiếng nuốt nước miếng cái ực, 2 mắt nàng hơi hấp háy, khóe môi còn dính mỡ nhìn con gà.
– Từ từ kẻo nghẹn bây giờ!
Hắn lại xé miếng thịt cho nàng, chốc lát , 2 con gà bốc hơi !
Long Nữ nhìn chỉ còn xiên que không mà áy náy.
– Ưm…chàng có thể lại nướng nữa được không???
– Chỉ cần nàng muốn.
– Được, vậy chờ thiếp 1 chút !!!
Long Nữ biến mất, sau đó hắn nghe 1 tiếng sét rõ khủng, dường như phải chấn động cả khu rừng.
Long Nữ xách về 1 con thú hao hao giống vịt, hình hài chính là bị lôi điện đánh đến nhận không ra, nhìn có vẻ béo mập hơn 2 con Yêu Kê vừa rồi nhiều.
Tiêu Phong nhận lấy, lại tiếp tục từ đầu công việc quay thịt nướng.
Lần này thì Long Nữ dè dặt hơn, chính là đợi hắn ăn rồi mới cùng ăn, chỉ sợ lại nuốt hết phần của Tiêu Phong.
Con thú đen đủi đụng phải Long Nữ chính là Vịt Vàng Hoàn Mĩ, thánh thú của Hỏa Quốc.
Nó vừa mới chén bữa ăn cống phẩm dâng tới miệng, còn đang no say ở trạng thái thu nhỏ là 1 con vịt với bộ lông bọc từ đầu đến chân, từ mắt đến lông đều 1 màu vàng, thân hình có hơi béo ục ịch cùng cái mỏ bè bè to dài.
Mà Long Nữ, nàng thấy nó khá giống Yêu Kê, lại có phần béo tốt hơn nhiều, tu vi của con vịt cũng cao hơn 1 chút ,ở cấp 8. Kết luận, thấy ăn ngon hơn ,miệng vẫn thèm mà Tiêu Phong chưa ăn,quyết định ra đòn xử gọn !
Chắc cả cái tinh cầu này cũng chẳng có người thứ 2 ‘ ăn nhầm ‘ như vậy.
Nhưng cũng chẳng trách nàng được, ở cấp độ của 2 người, quả thực thì nó cũng sang lắm là lên bàn ăn mà thôi!