Ánh sáng ngày càng lớn, rực rỡ, chói lòa lan tỏa khắp khu rừng.
Tinh Linh tộc người đều chú ý.
– Lâu như vậy….ùm !!!
Tiếng rớt xuống nước rất rõ…
Ha…hahahaa…..
Tiêu Phong cười muốn rớt quai hàm.
– Tên kia…ngươi cười cái gì !!!
Âm thanh lạnh lùng, có lẽ sẽ dọa sợ người khác, cơ mà với âm điệu này không sai được chính là Tinh Linh khả ái kia, Linh Chi…
Hắn lại càng thêm cười lớn…
Đường đường là thần nha, được mọi người tôn thờ nha… vậy mà vừa rồi chính là ngã nhào xuống nước…
– Ngươi cười cái gì hả !!!
Nàng ta giận dữ, 1 quả cầu nước dội thẳng lên người Tiêu Phong.
Tiêu Phong co giật như động kinh, hai tay bóp cổ như bị siết chặt vậy…
– Ựa…chết tôi rồi…
Hắn nằm vật trên đất.
Linh Chi kinh hoảng, vội chạy lại xem thử.
Lẽ ra cái trò giả chết này cũng chỉ dùng lừa trẻ con mới sinh là cùng, nhưng đối với Linh Chi nàng hiệu quả không sai biệt bao nhiêu.
– Này, ngươi không sao chứ !!!
Linh Chi mặt mày tái mét, làm gì có chút gì phong phạm của thần nào, chân tay run rẩy từng hồi khẽ chạm tay lên ngực hắn.
– Ti…tim. ngừ..ng…đập….rồi….hắn….hắn chết… thật sao….
Linh Chi khẽ tiến lên, muốn nhìn kĩ hắn hơn.
– Gra !!!
Tiêu Phong bật dậy hù dọa.
– Ah…
Linh Chi ngã ngửa nằm ra sau, 2 mắt nhắm nghiền không dám mở ra.
– Tiểu tinh linh lúc nào cũng vây ah. Mở mắt ra xem ta là ai.
Tiêu Phong cười, thật sự thì cô nàng này chính là đặc biệt nhất nà hắn từng gặp.
Sinh Mệnh lực của nàng vô cùng tinh thuần, thánh khiết. Nàng ta cũng chưa từng xuống tay giết người, mà chính là cứu người thì nhiều hơn.
Tốt xấu đều cứu, vậy nên cũng có thể không ai dám mạo phạm đến nàng.
Linh Chi hé mắt ra nhìn, khóe mắt vẫn còn giọt lệ…
– Là ngươi…. đáng chết, lúc nào cũng bắt nạt ta ah….hu hu …
Giờ thì nàng ta dỗi thật sự rồi.
– Bình tĩnh, bình tĩnh thần tiên tỷ tỷ, ngươi giữ hình tượng 1 chút, chỗ này hình như là Tinh Linh tộc của ngươi ah…
– Hử, thật không !!!
– Hừm, ngươi tự xem đi…
– Sao lại khác như vậy, ta nhớ lần trước xanh tốt lắm mà…
– Bà cô của ta ơi, lần trước của ngươi là bao giờ…
Linh Chi cố nhớ lại.
– Hình như là 10 vạn năm trước hay sao ấy !!!
– Trời ạ…Ngươi khoe với ta tộc của ngươi biết Nghi Thức Triệu Hồi…cơ mà nó cũng nhẹ thì 10 vạn năm trước rồi, bây giờ cơ bản cũng là thất truyền rồi bà cố.
– Lâu như vậy rồi sao…
– Phải !!!
Bất giác , Linh Chi ôm lấy Tiêu Phong.
– Ngươi biết ta nhớ ngươi lắm không…ngươi là đại ngốc à…
Linh Chi bắt đầu càm ràm trách cứ. Mà Tiêu Phong cũng phải nhận, dù có cũng nhận, không có cũng nhận…
Cô nàng này như oán phụ vậy…haiz…
– Được rồi…được rồi, tiểu tinh linh, ta hỏi ngươi 1 câu nghiêm túc, ngươi cũng phải trả lời thật lòng nha.
Linh Chi ngưng lại, cơ mà vẫn là ôm chặt không buông 1 cánh tay hắn, chẳng chú ý ngực sữa phập phồng ép vào, cho hắn hưởng tiện nghi.
– Linh Chi, nàng làm nữ nhân của ta nha ???
Linh Chi giật thót 1 cái, rồi e ấp bộ dáng, đáng yêu cử chỉ.
Nàng đấm thùm thụp vào ngực hắn.
Tiêu Phong bắt lấy hai tay nàng giữ nó ở quá đầu nàng.
Linh Chi khả ái mặt đỏ như trái gấc, thẹn thùng mắc cỡ lí nhí.
– Ta đồng ý….
– Nàng nói gì cơ, ta không nghe rõ…
– Ta…thiếp đồng ý….
– Vẫn chưa nghe thấy ah…
– Thiếp đồng ý !!!… Chàng lại bắt nạt ahuhu….
Cơ mà, nàng còn chưa kịp kêu lên đã bị đôi môi tham lam kia chiếm trọn.
Hắn ngậm lấy bờ môi mọng nước hồng hào của nàng, cái lưỡi len lỏi vào miệng nàng.
Linh Chi cảm giác thật lạ lẫm, toàn bộ đều giao phó cho hắn.
Đầu lưỡi hắn chui vào trong miệng nàng, quấn lấy lưỡi nàng, nó khiến nàng thích thú.
Bộ ngực khủng phập phồng theo nhịp thở quá sức kích thích.
– Bảo bối, thấy thế nào…
Hắn phả hơi nóng vào tai dài nhọn của nàng, Linh Chi run lên từng hồi.
– Lạ quá, cả người thiếp nóng quá…
Hắn thả ngọc thủ của nàng.
Ôm lấy thân hình mảnh mai của Linh Chi, hoán đổi vị trí, để nàng nằm lên người hắn.
– Tất nhiên rồi, tiểu tinh linh nàng đã là nữ nhân của ta….
Ánh trăng sáng tỏ, Linh Chi càng thấy rõ hắn.
Mà nàng cũng thêm lộng lẫy không kém.
– Không được bỏ rơi thiếp….
Linh Chi phủ phục trên người, ngực sữa áp thẳng lên ngực hắn, mềm mại.
– Linh Chi khả ái như vậy, ta lỡ lòng nào bỏ rơi nàng chứ…
Mật ngọt chết ruồi quả không sai, Linh Chi mê mệt thôi rồi. Chỉ còn 1 bước cuối cùng, bất quá…. không vội, không vội.
Với Linh Chi nàng thì tốt hơn là chậm dãi , để cho nàng kịp thích ứng.
– Linh Chi, Thần Mộc của tộc nàng…
Ôm lấy Linh Chi trong lòng,2 tay hắn thì không có buông tha ngực sữa, liên tục nắn bóp đủ loại hình dạng.
Mà Linh Chi thì ngượng chín mặt, rúc vào lòng hắn…
– Chàng cảm thấy 1 bên cây như đã bị đứt lìa nguồn cội đúng không, nhưng nó là song sinh mà. Vốn dĩ 1 nhánh của nó đã chết nhưng nhánh còn lại đã cố gắng chia sẻ, để cho đồng bạn của nó cùng sống.
Hắn bóp mạnh 1 cái khiến Linh Chi nhăn mặt kêu đau.
Hắn bế thốc nàng lên kiểu công chúa.
– Được rồi, con dâu cũng phải ra mắt mẹ hiền cái nhỉ….
Tiêu Phong mỉm cười
Muhahahaha,…….