Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 57 Tinh Linh tộc – Botruyen
  •  Avatar
  • 53 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 57 Tinh Linh tộc

Xử lí xong phiền phức, Vũ Nguyệt lạnh nhạt hỏi :
– Không có vấn đề gì chứ ?
Không ai có thể cất lên lời.
– Không nói gì thì là không sao…
Vũ Nguyệt lại quay trở lại chim băng.
Một mặt ôn nhu , so với sự khủng bố vừa rồi khác biệt vô cùng.
– Phong nhi, hay là qua nơi khác đi… ở đây mẹ cảm thấy không được tốt…
– Được ah,…
Tiêu Phong vẫn lười biếng nằm im hưởng thụ.
Và cũng chỉ trong chớp mắt, chim băng đã không thấy bóng hình.
Còn đám người kia như được đại xá, ít ra thì Vũ Nguyệt còn hiền chán, tội kẻ nào kẻ đó chịu. Lỡ gặp phải tính cách quái đản, e rằng chịu chung số phận với nhau rồi.
Trước đó hai người ở cái gì Thiên Tân Quốc , chính là 1 chút thông tin cũng lười tìm hiểu, bay đi thật xa, chắc cũng phải qua 2 đến 3 cái quốc gia khác.
– Cổ Mộc ?
Phía xa chân trời có 1 cây đại thụ , vượt lên hẳn tầng rừng, to lớn.
Tiêu Phong nhìn thấy, hắn không ngờ tinh cầu này cũng có Cổ Mộc, lại có thể sinh trưởng ở nơi khí linh thiên địa thiếu thốn như vậy.
Hẳn cũng phải lâu đời lắm rồi thì mới được như vậy, lúc trước hắn có 1 đoạn thời gian ở Nhân Giới, vậy mà không chú ý.
– Không có ác ý, các ngươi không cần căng thẳng như vậy!!!
Vũ Nguyệt nói vọng.
Một lúc sau, 1 tinh linh với 6 cánh trong suốt , ở đầu cánh có tỏa ra ánh sáng vàng kim ,từ dưới khu rừng bay lên.
– Ta là Tinh Linh Vương- Bích Thủy, xin hỏi các vị là ai, tới Tinh Linh Rừng Rậm làm gì?
-Mẹ à, nàng ta Thánh Ma Đạo Sĩ, ma lực rất lớn…
– Nàng ta là pháp sư?
Vũ Nguyệt bất ngờ.
Tiêu Phong xác nhận gật đầu lần nữa.
Mà Bích Thủy còn chấn kinh không kém. Lại có người nhìn thấu nàng như vậy. Trong khi 2 người trước mắt như nhìn vào hố sâu không đáy vậy.
Càng thêm thận trọng.
– Ta gọi Vũ Nguyệt, còn đây là Tiêu Phong, con trai ta, chỉ là đi du ngoạn, không có ý gì khác.
Vũ Nguyệt cũng bình tĩnh nói chuyện. Nữ nhân với nhau mà, ít ra còn tôn trọng đối phương một chút.
– Mạn phép….hai người tu vi bao nhiêu?
Vũ Nguyệt đánh giá qua Bích Thủy, nàng cũng không có giấu
– Ta cũng mới có Vô Song cấp , Vô Song Chiến Thần,… còn Phong nhi….chính ta cũng không biết nữa…
Bích Thủy lại càng thêm kinh ngạc.
– Là Cổ Thần ???
– Nó mới chân chính là Cổ Thần….
Nàng chỉ Tiêu Phong khẽ cười.
Cuộc sống của nàng nếu đến hiện tại còn chưa quá 200, Tiêu Phong được khoảng 5 tuổi thì nàng cũng lâm vào tự phong, trải qua bao nhiêu năm cũng chẳng biết rõ… đến khi chính Tiêu Phong đánh thức tỉnh lại đến giờ… So với con trai, số năm sống của nàng e thuộc hàng thế hệ chau chắt đời thứ Fabcxyz rồi.
– Ra vậy… hai vị có biết Tinh Linh Thần Thiên Minh chứ ?
– Thiên Minh thì ta không biết… nhưng mà Tinh Linh Thần Linh Chi , nàng ta cũng còn rất ổn !!!
Tiêu Phong nhớ lại, quả thực trong đám mấy người hắn hay bắt nạt đúng là có 1 tiểu tinh linh xinh đẹp tên Linh Chi.
– Linh Thần !!!Ngài ấy còn sống ư ?
Bích Thủy gặng hỏi.
– Tiểu nha đầu đó trêu chọc rất vui…à chết, nàng ta vẫn luôn cố gắng sử dụng Sinh Mệnh Lực , tầm này hẳn chắc cũng khá ổn rồi. Mà không phải Tinh Linh các ngươi có…có cái gì nhỉ….à Nghi Thức Triệu Thần ấy, có thể giao tiếp với các nàng mà..
– Nghi Thức Triệu Thần….
– Đừng nói là cả ngươi cũng không biết nha…
Tiêu Phong nhìn Bích Thủy muốn cố gắng nhớ lại mà không ra.
Nàng lắc đầu.
– Ặc…
Nhớ lúc trước nàng ta có nói rằng chỉ cần là Tinh Linh tộc đều sẽ biết, con rất tự hào ah.Lần đầu được triệu mà nàng ta còn vui sướng hết sức , kể lể dài dài khiến hắn nghe phát chán.
Tiêu Phong mỉm cười, không biết cô nàng khả ái đó sao rồi.
– Hai vị, không ngại ở lại làm khách Tinh Linh tộc chúng ta chứ ?
Vũ Nguyệt nhìn hắn,nàng đồng ý.
– Vậy thì làm phiền rồi…
Nàng quay sang Tiêu Phong khẽ hỏi.
– Sắc quỷ, không phải con lại tương tư ai đó chứ …
Trúng tim đen, Tiêu Phong giật thót…
– Xem ra là thật…nhiều nhiều con dâu một chút.
Vũ Nguyệt mỉm cười trước biểu hiện của hắn.
” Chẳng lẽ giờ quay lại hốt hết các nàng vô hậu cung “
Suy nghĩ chợt thoáng qua.
Quả thực trước đây hắn cũng có không ít hồng nhan, cơ mà khi đó là thời kì băng hà,lạnh lùng ngầu lòi lên ngôi, đâu có biết yêu đương có vị gì đâu.
Bây giờ nghĩ lại khi đó chính mình thật buồn cười. Vậy mà có thể 1lòng truy cầu sức mạnh đến lúc, có được sức mạnh rồi lại như 1 kẻ ngu dốt, không biết dùng vào việc gì.
” Hốt…hốt chứ,phải hốt hết !!!”
Như tiếng của hàng ngàn hàng vạn anh em Tiêu Phong đã hi sinh vọng nói về.
Hắn quyết tâm rồi.
Phải có 1 hậu cung hùng mạnh !
Đến lúc đó, sức mạnh mới có dịp dùng…
Kẻ khác thì từ bỏ nhân sinh tìm kiếm bất tử…còn hắn, sức mạnh trong tay, tìm kiếm đỉnh cao của nhân sinh,thế nào mới là cuộc sống chứ không phải sự bất tử tịch liêu, chỉ có vô lo vô nghĩ vô tình vô tâm.
( Và từ đó, Tiêu Phong…
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt Trời chân lý chói qua tim
by Tố Hữu )
Trên tay Tiêu Phong là 1 Tiêu Trúc , cũng chính là món quà mà Linh Chi từng tặng cho.
– Không biết nàng ta biết mình triệu hồi đến thì có biểu cảm gì…
Tiêu Phong lẩm bẩm.
Trời cũng đã sẩm tối, hắn đứnh trước mặt hồ nước, thỉnh thoảng có những gợn sóng. Những cơn gió thoảng lướt qua.
Trời cao trăng sáng, một đêm thật đẹp.
Hai mắt Tiêu Phong yêu mị, trên mặt hồ cũng xuất hiện những vòng tròn phép.
Màu lục nhạt ánh lên nhu hòa.
Triệu Hồi Thuật !!!
Ánh sáng càng ngày càng mạnh.
Dần dần có thể thấy được lờ mờ thân ảnh trong đó.
Tiêu Phong khóe miệng treo nụ cười…
Hehe…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.