Long Nữ mới sáng ra đã cùng hắn tập thể dục nên chưa muốn ra ngoài.Cả 3 nàng Minh Diễm, Nguyệt Ly, Tử Liên cũng vậy. Đổi lại, đi cùng hắn là Kì Nhã.
Không hiểu sao tiểu thư này lại có nhã hứng dạo phố cùng với hắn ah.
Nhưng mà,… cả hai còn chẳng kịp nói lời gì đã có 1 thằng già đâu đâu nhảy vào.
” Bang Chủ Cái Bang – Xìn Ăn May
Tu vi : Bá Vương Hạ đoạn 7 tầng
hám rẻ, háo sắc, thích chơi gái nhưng sợ vợ là Cái Bự.
Bạn thân chí cốt : Dậm Bao
chung sở thích : chơi gái.
Tên này mặt mày bù xù, mùi thum thủm, chua lòm, phải dăm ba tháng chưa tắm.
Quần áo lết bết, tay cầm 1 cái đầu gà, 1 bên là bùa chú các loại.
– Ai bùa đê, ai bùa nào… 500 đôi, 1000 một tá 12 cái… mua một tặng một tính tiền ba rẻ như cho các huynh đệ ơi…Ai bùa đê, ai bùa nào… bùa dỏm, bùa nhái chất lượng cao…. ai bùa đê, ai bùa nào…
Vừa nhìn thấy Tiêu Phong thì gã như gặp bạn chí cốt chạy tới chào hỏi .
– Vị huynh đệ này…mua mấy tấm về dùng chơi chơi…chắc chắn có tác dụng, không thì chùi đít cũng được. Đảm bảo giấy mềm, sạch.
Tiêu Phong bịt mũi.
– Lão huynh, ngươi phải chăng đang kiếm tiền chơi gái ?
Xìn Ăn May, giống như gặp bạn, thật muốn ôm hôn vỗ vai các kiểu, cơ mà không thể lại gần Tiêu Phong.
– Vậy đi theo ta, ta dẫn huynh đi làm 1 chầu, đảm bảo bao phê luôn….
– Thật ???
Tiêu Phong chìa ra linh thạch.
Xìn Ăn May gật đầu lia lịa, chỉ sợ hắn từ chối.
– Mời….
Kì Nhã bịt mũi theo sau, để xem Tiêu Phong hắn giở trò gì.
Tới cửa lầu xanh, khi mà cú hôi khiến các cô nương nhăn mày bịt mũi…
Hắn ném cho các nàng mấy viên linh thạch.
Xìn Ăn May hô lớn
– Xú bà, cho ta 13 cô căng ngon mọng nước hầu hạ, mau lên.
Tuy nhìn hắn bẩn thỉu, nhưng là tay văng lên 2 viên linh thạch lên xuống, rất giống thói quen của người có tiền, hơn nữa, nhìn Tiêu Phong thuận mắt hơn nhiều, lầm tưởng Tiêu Phong là người chi trả cũng nên.
Tiêu Phong theo Xìn Ăn May lên lầu kiếm gái…
Vừa đóng vào cửa phòng, bên trong , Xìn Ăn May như đã lao vào thử hàng, Tiêu Phong như 1 cơn gió phóng đi, ôm theo cả Kì Nhã, không thèm để ý nàng giãy giụa.
– Ôi lạy hồn…đây là lần đầu tiên.
Tiêu Phong hít hà không khí trong lành như vừa xém ngộp thở chết.
– Ta còn tưởng ngươi thực sự ở trong đó luôn rồi.
– Nàng thích thì ở đó mà cùng với hắn !!!
Tiêu Phong run nhẹ.
Bẩn cũng thật ghê gớm. Hắn là bị dọa sợ nha. Lại có thằng cha thích tích ghét hù người biến thái như vậy.
Chết hắn có thể cứu, cơ mà cái dạng này người, hắn xin chào thua, nhường lại cho người khác.
Kì Nhã mỉm cười. Quả thực có những lúc hắn thật ngộ nha.
– Hừ… đừng tưởng ta dễ dãi mà bắt nạt !!!
Nàng bắt lấy tay còn đang nắn bóp mông mình, khuôn mặt ửng đỏ. xấu hổ.
– Đâu có…chỉ là lỡ tay…
Tuy vậy hắn cảm thấy nàng ta đã ngầm chấp nhận, chỉ là cái
hoàn cảnh gia tộc khiến nó như 1 lớp vải phủ trùm lên sự thật.
Hắn vẫn là không nhịn được , nếu đã nữ nhân của hắn, vậy chắc chắn sẽ giúp nàng.
– Kì Nhã…ta hỏi thật, nàng chấp nhận ta vì gia tộc, không còn nguyên do nào khác ?
Kì Nhã im lặng.
Có chút thất vọng, bất quá, rơi vào tình cảnh của nàng hình như còn có 1 người nữa nha, có chăng khác về chút nguồn gốc nguyên do.
– Nếu ta đáp ứng, cứu giúp Tây Môn gia, nàng toàn tâm chấp nhận làm vợ ta chứ ?…
– Có thể…
Kì Nhã vẫn còn chút lưỡng lự vào quyết định của mình.
– Vậy cũng phải có chút quà ra mắt từ 2 phía chứ nhỉ….
Hắn cúi xuống, hôn lấy môi thơm để Kì Nhã trợn mắt lên nhìn.
– Của nàng vậy được rồi, bây giờ đến của ta…
Hắn ôm lấy Kì Nhã, chỉ trong nháy mắt, trước mặt đã là Tây Môn gia tộc lãnh địa.
Tiêu Phong ôm Kì Nhã đứng trên không, 2 mắt mị hoặc xoay chuyển.
1 cái chúc phúc sinh lực trận, 1 cái giảm thương tổn trận, 1 cái sát trận, 1 cái phản đòn trận…Chỉ trong nháy mắt được bố trí xong.Hắn đưa cho Kì Nhã vài tấm phù triện.
– Đưa cho thân nhân nàng rồi quay lại đây…
Kì Nhã nhìn hắn, lần này là ánh mắt tin tưởng.
Thái độ bây giờ giống như lúc hắn đạp tên ma quỷ kia như giun dế dưới đất, trong khi nàng thì đứng còn không vững.
Ai bảo hắn là Chiến Sư đây…
Kì Nhã chỉ dám gặp mẹ, nàng sợ gặp cha, gặp ông, hẳn nàng sẽ thực sự bị đuổi đi, mà đó chính là muốn bảo vệ nàng, mà như vậy, lại muốn nhi tử của mình càng xa nơi này càng tốt.
Kì Nhã gọi tên hắn lập tức trở lại.
– Được rồi, bây giờ thì nàng an tâm rồi chứ ?
Kì Nhã lắc đầu.
– Vậy chúng ta tìm 1 khách điếm gần đây được chứ ?
– Được…
Kì Nhã hơi xúc động.
Tiêu Phong lặng nhìn trời cao…
Ngày qua ngày thấm thoát trôi đi.
Việc gì đến rồi cũng sẽ đến…