Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 41 Thể hiện – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 41 Thể hiện

Trò chuyện vui vẻ, hắn dẫn Dạ Tuyết vào một tòa lâu, làm chuyện cần làm.
…Đói rồi thì ăn uống thôi
!!! ( hehe. )
Bỏ qua sự chú ý, hắn thản nhiên gọi món.
Dạ Tuyết cũng chẳng phải vừa, nàng ngồi xuống ngay cạnh hắn, thân mật hết sức.
Ai đó đều phải khen đôi uyên ương xứng tầm, bọn họ cũng không chú ý nữa mà tiếp tục nói chuyện.
Thức ăn thơm ngon vừa dọn lên, tiếng ồn ào cùng đạp cửa cái phành từ dưới vọng lên.
– Bổn đại gia bao hết quán, đuổi người !!!
– Đại gia… tiền lần trước ngài còn chưa thanh toán ah…
Tiếng chủ quầy van xin.
– Ta chưa trả chứ ta không nói sẽ không trả, còn lằng nhằng ta đập lão luôn. Tụi bây ngồi dưới, ta lên trên, mang con nhóc kia theo, không để nó thoát !
Tiếng bước chân hùng hục đi lên.
1 gã to con, mặt mày bặm trợn, mặt thô răng hô vàng ố, hôi nách kinh tởm, đầu tóc bù xù rối thả sau lưng. Khoác 1 thanh đại đao lớn, dài chừng 1m7 , sống đao thô, màu tím nhạt, lưỡi đao lớn. sắc bén mang lục sắc ánh lên . Gã mặc 1 áo giáp nhẹ , hộ vai đầu gấu, đeo 1 vòng những chuỗi hạt khá to. ( cứ tưởng tượng chuỗi hạt của cái vòng bồ đề tăng nhân thiếu lâm cho dễ hiểu, hoặc quả vòng cổ danh bất hư truyền của Sa Tăng Sa Ngộ Tĩnh của Tây Du Ký ấy )
Theo sau gã là 2 lâu la, 1 tên to con xách theo 1 bé gái xinh xắn đáng yêu. Đáng chú ý hơn, cô bé có 4 cánh phía sau, vô sắc, tai dài nhọn hẳn là 1 tiểu tiên lai giữa Tinh Linh và Thiên Thần.
Gã chọn 1 bàn lớn ngay trung tâm được bày sẵn thức ăn, cầm lấy 1 cái đùi gà lớn mà cắn lấy.
Những người khác được trưởng quán tận tình xin lỗi, lão đi đến bàn của Ca Tiếu thì hắn giơ tay.
– Lão cứ xuống dưới !
Dạ Tuyết khẽ nói.
– Cô nương, e là 2 người gặp nguy hiểm ah…cái đó lão già như ta không gánh nổi…
– Không sao, chẳng lẽ lão để gã ăn không ngồi rồi như thế?
– Ài…đa tạ thành ý của hai vị… nhưng mà hắn là Chiến Thánh đó….
– Lão già, to nhỏ gì đó, làm gì lẹ lên…
– Không cần lo cho chúng ta, ăn xong ta sẽ liền đi.
Ca Tiếu nói.
– Ài….
– Hửm…muốn đi…không dễ thế đâu, trừ khi, ngươi để nữ nhân kia lại…
– Nếu không …
Gã tiến lại gần, uy thế tăng lên, tiếng rạn nứt của gỗ nghe rất rõ.
– Nếu không làm sao???
Dạ Tuyết tươi cười hỏi lại làm gã thất thần, ánh mắt soi mói Dạ Tuyết.
– Phụt !!!
Ca Tiếu phun thẳng ngụm rượu vào mặt gã .
– Má nó, rượu của lão cay quá vậy, có cho lẫn ớt không thế !!!
Ca Tiếu mắng 1 câu.
Tên đại hán hằm hằm sát khí,1 quyền đập thẳng xuống đầu hắn.
Tách !!!
– Ô thôi, ngươi làm ta mất miếng thịt ngon rồi…
Đầu đũa của hắn chặn 1 quyền kia.
– Không được lãng phí ah…
Ca Tiếu đá chân, gạt đổ đại hán, khiến gã đập mặt xuống sàn, trúng chỗ miếng thịt vừa rơi.
– Cho chó ăn vẫn là hơi phí…mà thôi kệ….
Ca Tiếu không thèm nhìn.
Còn trưởng quán thì há mồm kinh ngạc.
– Cẩn thận…
Trưởng quán nhắc nhở.
Đại hán vung đao chém tới.
Tinh !!!
2 cái đũa đâm thủng thân đao, vắt chéo. Nhúc nhích không nổi.
Dạ Tuyết vừa gắp cho hắn 1 miếng thịt khác.
– Chàng cứu cô bé kia nha !!!
Dạ Tuyết nũng nịu.
Cô bé bị 1 hấp lực kéo tới, ngồi xuống cạnh Dạ Tuyết.
Đại hán thì đứng như trời trồng, bây giờ dù muốn nhưng cũng không thể chạy .
Tặc khứa !!!! (Không rõ nữa, kiểu tiếng thằng Lee Sin sút R trang phục Quyền Thái ấy )
Đại hán bay ra ngoài như diều.
Máu hộc ra như nước lã, đại đao vỡ nát.
Hắn đi ra ban công
– E hèm, tên này có lẽ gây sự không ít, thù oán cũng không thiếu, ai ghét thì cho 1 đấm, hận thì 1 đá, mà đánh như bao cát thì càng tốt, đảm bảo, hắn không thể tu luyện nữa rồi, cũng chẳng khác phế vật là bao, cứ thoải mái đi.
Ca Tiếu kêu gọi mọi người đi ngang qua vào góp vui làm chút hội đồng.
Quả thực, nghe nói vậy, chẳng mấy chốc gã bị đám đông vây kín dẫm đạp.
Ca Tiếu phủi tay đi vào.
– Xong…
Hắn nhìn Dạ Tuyết ân cần bên cô bé lại thấy nhớ Long Nữ. Hi vọng nàng sớm sớm chút đến mảnh Thần Giới này.
( Mỗi tinh cầu có 1 Thần Giới riêng biệt,…còn vụ Tinh Tú và Hắc Tinh nữa…mà để sau rồi nói )
– Cô bé, ngươi tên gì ?
– Ta tên Tiểu Vi
Cô bé có hơi sợ, hắn vừa mới vã tên đại hán như vậy mà.
– Đừn sợ, ngươi an toàn rồi.
Dạ Tuyết trấn an.
Từ dưới lầu chạy lên là 1 thị nữ.
– Tiểu thư, tìm thấy người rồi, cha mẹ người lo lắng lắm đó.Còn cô bé này là ai…
Thị nữ không thể nhìn thấy được hắn.
Ca Tiếu áp sát thân thể nàng,thì thầm vài điều vào tai, câu cuối còn khiến nàng đỏ ửng mặt, làm thị nữ lo lắng.
– Tiểu thư, người không sao chứ ?…
– Ta không sao, về thôi.
Dạ Tuyết mang Tiểu Vi cùng trở về
Ca Tiếu vất vưởng trên mái nhà , nhìn theo bóng nàng an toàn rồi biến mất.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.