Ca Tiếu ra về mà trong đầu tràn đầy nghi hoặc, hơn lúc nào, hắn mong qua đến ngày mai nhanh một chút.
‘ Không lẽ lại là lời sấm truyền từ ông tổ bà cố nào để lại cho con cháu đó chứ. ‘
– Thôi xong…
Hắn vỗ trán.
Mải tán gái mà quên đéo hỏi địa chỉ !!!
Bị nàng ta làm cho quả lú luôn rồi…
Nhưng mà kệ, hồng nhan luôn là vậy.
…
Dạ Tuyết bao phủ 1 lớp quang mang không ai có thể lại gần…
Ánh sáng ngày càng mãnh liệt tỏa ra vô cùng chói mắt. Kéo dài 1 giờ liền.
1 chấn động nhỏ lan tỏa ra khắp khuôn viên ngôi nhà.
Ánh sáng từ từ ảm đạm rồi biến mất.
1 Dạ Tuyết lột xác trở nên xinh đẹp hơn. Làn da trắng trẻo mái tóc đen óng mượt. Đôi mắt nàng đã thay đổi, nó có thêm cánh sao nhỏ xung quanh tâm nhãn lục bảo , ánh lên tia thần sắc.
Khẽ chớp mắt, nàng nhìn sang cha mẹ, 1 nam 1 nữ, đầy đủ sắc thái.
Nàng đã có thể nhìn thấy như bình thường rồi.
Ôm lấy cha mẹ mình, Dạ Tuyết cảm thấy vui vẻ, hi vọng ngày mai được nhìn thấy hắn.
‘ Bà ngoại…người đã đúng rồi!!! ‘
Khóe mắt nàng trào ra lệ nhòa.
Cha mẹ còn tưởng nàng vui mừng quá đỗi xúc động mà thôi…
Ca Tiếu cũng được hưởng 1 chút
‘ phúc khí ‘ , quá nửa đêm thì Ngọc Linh bí mật trở ra để hắn khỏi nhớ đêm chờ mong.
Qua ngày hôm sau, hắn lại ‘ lủi thủi một mình ‘ . Quỳnh Hân bám riết lấy Ngọc Linh. Hắn còn chả biết, 2 người thân nhau như bạn thân lâu năm.
Quay lại thành Tương Dương.
Hít 1 hơi vào, Ca Tiếu khép mắt.
Như mặt hồ tĩnh lặng bỗng có 1 gợn sóng lan tỏa, cứ hễ là tu luyện người đều có cảm giác bị xuyên qua.
( Thưc ra muốn cho Hệ thống làm nhiệm vụ này, nhưng vậy thì ae sẽ không rõ main như nào )
Chỉ trong hơi thở, hắn đã tìm được người cần tìm, nơi cần đến.
Ca Tiếu đổi đi 1 chút hình dáng, hù nàng ta 1 chút.
Khuôn mặt to, thô bỉ, 1 vết sẹo kéo dài 1 bên má nhìn gớm ghiếc.
Chân tay to lù, thô giáp, thân hình lớn lực lưỡng, áo quần lôi thôi, kệch cỡm, so với ăn xin không khác nhau là mấy.
Dạ Tuyết đứng dưới tán hoa có thể là chờ đợi 1 ai đó.
…Hehe…
Nhẹ nhàng áp sát, bịt miệng nàng ta, cũng khiến nàng không thể quay lại phía sau, 1 tay ôm eo nàng bắt đi.
– Cô nương, nàng cô đơn 1 mình như vậy, hay là cùng ta khoái hoạt nhân sinh đi, đảm bảo cho nàng dục tiên dục tử.
Âm thanh ồm ồm ghé sát tai nàng.
Dạ Tuyết đáng kháng cự quyết liệt cũng không làm gì nữa.
Hắn không bịt miệng nàng nữa, tay đổi xuống bên dưới, ngay tại bộ ngực ý định tiến công.
Tay nàng vừa bắt được tay hắn, nhưng mà không có phản kháng.
‘ Ta diễn tệ vậy sao ??? ‘
Hẳn là Dạ Tuyết đã nhận ra rồi chăng?
– Chàng thật bại hoại !!!
Dạ Tuyết khẽ mắng.
– Ta đương nhiên bại hoại, nàng xinh đẹp như vậy… ta còn muốn….
Cột cờ cọ cọ vào mông nàng đã đủ nói lên tất cả.
Nhưng Dạ Tuyết lại bình tĩnh, mỉm cười rất tươi khiến hắn có chút điêu đứng.
So với hôm qua thì xinh đẹp hơn.
– Là chàng !!!
– Ai là ai….ta là ai và đây là đâu…
Hắn cố chữa cháy. Chẳng lẽ mới vậy mà Dạ Tuyết đã nhận ra.
– Hứ… mắt thiếp dù không nhìn được nhưng mùi hương trên người chàng thì không sai được.
– Sao, nàng vẫn chưa nhìn thấy, chẳng lẽ Thức Tỉnh Đan không có hiệu quả ? Nàng nói ta nghe, sau khi nuốt viên đan kia có cảm giác gì không?
– Hì hì…đó…chàng nhận rồi nhé !!!
– Nhận, nhận gì… đan dược nào… ta đâu có biết…ưm…
Thấy đã bị hố, hắn gượng chút thể diện cuối cùng cho phận diễn viên.
Cơ mà nụ hôn do nàng chủ động khiến hắn không thể chối từ.
Lưỡi hắn cạy môi nàng , lưỡi quấn lấy lưỡi.
Dạ Tuyết mặt mũi đỏ bừng, thở ra từng hồi.
– Tiểu mĩ nhân, nàng cũng liều quá đấy.
Ca Tiếu lắc mình, trở lại bộ dáng soái ca sát gái.
– Được rồi, nàng nói ta nghe đi ?
– Chàng muốn nghe ?
– Tất nhiên!
– Đã từ rất lâu rồi…từ thời ông bà thiếp, chính là lúc xảy ra kịch chiến với tử địch.Thiếp cũng không rõ, khi đó, chỉ nghe bà có nói qua Lãnh Địa Thất Kiếm tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, cha mẹ cũng là bị bà dịch chuyển tới đây, bắt thề rằng sẽ thủ hộ Lãnh Địa . Người cũng dùng toàn lực nghiêm phong Lãnh Địa,hi sinh sức sống của mình rồi tiên đoán cho đời sau, nếu đứa trẻ bị mù gặp được người cứu nó, thì đó cũng là lang quân cả đời, Lãnh Địa cũng sẽ an toàn tuyệt đối!
– Chỉ vậy mà nàng tin vào mấy lời lẽ đó ???
– Không… nhưng mà… sau đêm qua thì thiếp đã tin nó.
Cốc…
– Nha…
Bị cốc lên trán 1 cái khiến Dạ Tuyết u oán nhìn hắn.
– Nàng ngốc thật… nếu như hôm qua chẳng phải ta thì sao…họa chăng, là tử địch của mọi người, chẳng phải sẽ chết hết à…
Quá sức liều lĩnh!!!
– Quả thực, thì thiếp cũng đã có ý định chết đi nếu rơi vào tay chúng. Như vậy, Lãnh Địa cũng sẽ an toàn.
Dạ Tuyết thở dài lắc đầu.
Coi như hôm qua thực không ai cứu nàng, vậy thì cùng chết với địch nhân !
– Hẳn nàng chính là chìa khóa mở ra Lãnh Địa?
– Phải.
Cốc !!!
– Sao đánh thiếp hoài vậy ?
– Nếu ta là tử địch thật thì sao ? Hừ, phải phạt mới được !
Hắn bóp xuống mông nàng thật mạnh làm Dạ Tuyết đỏ bừng như ớt khẽ kêu.
– Hứ, chàng quên rằng thiếp phân biệt được tốt xấu sao, chỉ có biến thái như chàng mới không nhìn thấu nổi thôi.
– Haha, quá khen…Lãnh Địa Thất Kiếm sao, vẫn chưa hóa Lãnh Địa Thần Kiếm à ?
– Lãnh Địa Thần Kiếm ?
Dạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.
– Là 1 thức tỉnh toàn diện, coi như giết nhẹ vài chục tên Vô Song cũng dư dả. Để cho nàng xem thử.
Hai mắt hắn thay đổi, chuyển sang dạng Huyết Nhãn với những câu ngọc.
1 vùng đất bao phủ bởi toàn kiếm là kiếm. Chúng cắm ngổn ngang, tỏa ra sát khí kinh thiên, không phải Dạ Tuyết bên cạnh hắn , mà là địch nhân hẳn đã trở thành tổ ong, người thủng lỗ chỗ là cái chắc.
Nó như trải dài vô tận, vô hạn công kích.
So với Lãnh Địa Thất Kiếm thì 1 trời 1 vực, ăn đứt Thất Kiếm thủ hộ kia.
Trở lại bên ngoài, Dạ Tuyết mới hết kinh hãi.
Hắn thực sự không hề như 1 tên Chiến Sư biểu hiện bên ngoài ah.
Nên nhớ, đêm qua tên kia cũng đường đường là Chiến Thánh, vậy mà bị hắn đá què giò.
– Nàng biết là được rồi, không cần nói ra.
Hai mắt hắn chuyển lại bình thường.
Dạ Tuyết nghe lời, gật đầu.
– E hèm…. như vậy là xong, Dạ Tuyết nàng từ giờ và mãi mãi về sau sẽ là nữ nhân của ta !!!
– Hứ…bắt được thiếp rồi tính.
Dạ Tuyết nghịch ngợm , thoát khỏi vòng tay của hắn, phi thân lên chạy.
– Xin lỗi, nhưng nàng hối hận đã muộn rồi!!! Hehehehe…
Ca Tiếu nhún chân, hắn như tên bắn lao theo, ôm lấy Dạ Tuyết.