Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 39 Dạ Tuyết – Botruyen
  •  Avatar
  • 27 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 39 Dạ Tuyết

Khi hai ta về 1 nhà…
Khép đôi mi… à đéo có đâu.
Từ chủ phòng, hắn bị biến thành khách,cũng chỉ biết nhường lại cho Ngọc Linh cùng Quỳnh Hân chiếm dụng.
Mà cũng vì Quỳnh Hân, nhìn đã thèm, muốn Ngọc Linh yêu chiều thỏa mãn cũng khó, chỉ có thể nín nhịn chờ thời.
‘ Nhịn không phải là nhục, mà là chờ nước đục thả câu ‘ cái Chân Lí được hắn khắc ghi mà lòng đau như cắt,…
Ca Tiếu ngồi trên mái nhà mà lòng đau cay cú…
Ah ….
Hắn lôi con moto của mình ra, bộ y phục đen bao kín thân thể, bản đồ hiện lên với 1 tòa thành gần phía Tây Nam Học Viện.
– Tương Dương Thành ??? Thôi kệ.
Hắn liền lao đi trong đêm với tốc độ bàn thờ cùng âm thanh gầm rú.
Những tia điện lẹt đẹt, ngay khi dừng lại vẫn chưa dứt, vỏn vẹn 10 phút phóng xe.
Tương Dương Thành.
Cổng thành đã đóng, tường cao hào sâu, đèn đuốc đủ cả.
Bên trên lính thay nhau đi tuần.
Hắn lao cái vút vào bên trong, không 1 ai có thể nhận ra, dù là Trận Pháp bảo hộ cũng không có cảm ứng nổi lúc hắn vượt qua.
Binh !!!
– Ai da, thằng mẹ nào mù đường chạy ngu vậy trời !!!
Ca Tiếu va phải 1 tên hắc y bắt trói 1 nữ tử.
– Buông ta ra !!! Ai đó cứu ta với !!!
Ca Tiếu lưu manh nhìn tên hắc y.
– Dám cản đường ta !!! Chết đi!!!
Mấy thanh phi đao xé gió bay tới.
– Lại dám chơi ta !!!
Ca Tiếu cười nhạt.
Chỉ 1 bước chân, hắn đoạt được người trong tay hắc y, lại bồi thêm 1 cước lực, đá gãy hai chân gã, sút gã về 1 đám đông đang đuổi tới.
– Ta mượn tiểu thư các ngươi đi chơi 1 lúc, sau đó liền trả lại nguyên vẹn !!!
Người thì không thấy, chỉ còn lại thanh âm lưu lại, tên hắc y bị bắt giữ lại, giải đến chỗ 1 nam 1 nữ trung niên.
– Con gái chúng ta đâu ???
– Ta không biết!!!
Quá đau đớn, hắc y ngất đi.
– Hắn gãy 2 xương chân, 3 rẻ xương sườn….
Nam nhân nhận định.
– Ta không biết, chàng phải tìm con gái cho ta….
– Được rồi , được rồi, nàng bình tĩnh lại, như vậy mới nhanh chóng được.
– Ta nghe chàng…
Đè nén xúc cảm, nữ nhân cố gắng ổn định tâm tình,
– Chúng ta đi !!!
Thấy phu nhân của mình ổn định hơn, nam nhân ra lệnh tìm kiếm.
Đáp xuống 1 tòa lầu cao nhất,dễ bề quan sát nhất thì hắn mới tạm buông nữ nhân ra.
Chỉ là nàng vẫn nắm chặt tay hắn.
– Đa tạ công tử cứu giúp .
Cô gái cúi đầu chân thành cảm ơn, Ca Tiếu khẽ cười.
– Không có gì? Nhưng mà, hình như mắt nàng không được tốt ?
Hắn nhìn đôi mắt trắng đục, nhưng tâm nhãn lại có pha chút xanh lục , vò đầu gãi cằm 1 hồi.
– Ta hỏi nàng, có phải nàng từ khi 7 tuổi bắt đầu không nhìn thấy gì, chỉ thấy những màu sắc nhân dạng phải không?
– Làm sao công tử biết ?
Cô gái run run tiếp lời.
– Quả thực, từ khi 7 tuổi, ta không thể nhìn thấy được, nhưng có điều, ta như thấy được chân tâm của người khác tốt xấu ra sao.
– Ừm…. nàng thấy ta có màu gì ?
Cô gái ngước đầu nhìn hắn.
– Công tử… có nhiều màu….biến mất vô sắc… rồi lại xuất hiện…
– Uầy…
Hắn hơi giật mình. Nhân phẩm mình cũng đâu đến nỗi nào, mà sao lại…
– Xuyên Tâm Nhãn có khác…
Cô gái không hiểu hỏi lại.
– Công tử, Xuyên Tâm Nhãn là gì ?
– Tiểu thư nàng cũng sở hữu 1 cặp đó thôi. Nó cho phép nàng thấy tâm người, cũng có thể giúp nàng đoán trước suy nghĩ của người ta. À mà thôi, nàng tên gì nhỉ ?
– Ta tên Dạ Tuyết.
– Quả thật rất hợp, tên đúng như người, da trắng như tuyết, tóc đen như mực, nữ thiên thần .
– Công tử quá khen. Cho ta hỏi, chúng ta đang ở đâu vậy ?
– Ờ… trên mái nhà cao nhất tòa thành này.
– Thương Lâu sao ?
– Thương Lâu ?
– Ta cũng chỉ nghe nói, Thương Lâu cao nhất ở đây rồi.
– Hóa ra vậy.
Ca Tiếu gật gù.
– Hồng nhan bạc phận mà…
– Công tử nói ta sao ?
– Đương nhiên, tuy cô nương tu vi tuy cao, cũng là Chiến Hoàng trung đoạn rồi, nhưng với tình trạng như vậy, bảo vệ bản thân, e là chưa đủ.
– Ta biết… nhưng mà, dù có như thế nào,… ta cũng hết cách rồi, cha mẹ ta nói, không thể chữa được. Cũng có không ít đan dược dành cho ta, cha mẹ cũng mời không ít cao nhân đắc đạo, nhưng cũng không chữa nổi…
– Không phải là chữa… mà là …. xúc tác !
Ca Tiếu lắc đầu.
– Công tử nói sao?
– Đôi mắt của nàng chưa hoàn thiện, cần phải có dược phẩm kích tác, đẩy mạnh 1 bước liền có được thị lực bình thường. …Coi như chúng ta có duyên…
Hắn đưa nàng nuốt 1 viên đan dược.
– Tiểu thư, đến lúc đưa nàng về rồi….
– Chúng ta còn gặp nhau chứ ?
– Nếu nàng đồng ý làm nữ nhân của ta đây, nguyện ý gặp nhau bất cứ lúc nào.
– Ân…Thiếp thân đồng ý gả cho chàng, chỉ cần người không chê kẻ mù này…
Hắn ngẩn người. ‘ Nà ní !!!’
– Không….không chê…
– Chắc hẳn chàng sẽ nghĩ vì sao ta đồng ý đúng chứ ?
– Ừm…
– Vậy , hứa với ta, lần sau… chàng sẽ là nam nhân của ta, hãy đến gặp ta…
‘ Ặc abcxyz @#$%&-()….’
– Vậy được !!!
Nàng hôn trúng lên má hắn 1 cái, 2 tay sờ sờ khuôn mặt như sợ bỏ sót cái gì.
Đặt nàng đứng trên mặt đất mà đầu tràn ngập nghi vấn, nhưng mà…. kệ pà nó, gái xinh ta hốt hết !!!
– Vậy, ngày mai chúng ta liền nói tiếp, hôm nay như vậy được rồi.
Nói xong, thân ảnh hắn cũng nháy mắt biến mất.
Cha mẹ Dạ Tuyết cũng vừa đuổi tới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.