Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 29 – Botruyen
  •  Avatar
  • 36 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 29

Thông tin chủ nhân : Thần Vô Danh
Tên hiện tại : Tiêu Phong
HP : 9×10^9999999k/ 9×10^9999999k
MP: 9×10^9999999k/ 9×10^9999999k
Đẳng cấp : Chiến Thần Vô Song, Thần Ma Pháp Sư , Vô Địch Tồn Tại
Sức mạnh : 9 x 10 ^9999k
Nhanh Nhẹn : 9×10^ 9999k
Trí Lực : 9×10^9999k
Cảm Trí : 9×10^9999k
Tấn Công : 999999999×10 ^9999 k
Thủ Vật : 999999999×10^9999 k
Thủ Ma : 999999999×10 ^ 9999 k
Chuẩn Xác : 100 %
Né Tránh : 100 %
Phá Giáp : 999 % giáp đối thủ
Chí mạng :999%
May Mắn : 999%
Thấu Rõ : 100%
Phản Đòn : 999 % sát thương kẻ địch
Kháng trạng thái : Miễn nhiễm toàn bộ khống chế
Thuẫn pháp lực : 9×10^9999999k
Hộ thuẫn miễn thương : 0
Tiêu Phong chìm đắm trong nội thể của chính mình.
Kinh mạch huyết hồng xương khớp không có gì đáng nói, tất cả đã được trau dồi đến cực hạn.
Nhưng chính là 1 điểm Hộ Thuẫn Miễn Thương cũng không có.
Hơn nữa, cơ thể cảm giác như vẫn còn có thể thăng tiến hơn nữa, nhưng loại cảm giác này cũng chỉ như gợn sóng trước đại dương vô cùng.
!!!
Trang bị !!!
Tiêu Phong lấy ra bộ Thần trang của mình .
Vô Cực -Kiếm Ma ,
Vô Cực -Thần Mão ( mũ )
Vô Cực – Hoàng Kim Thần Y ( Áo, quần )
Vô Cực – Đọa Lang Ma Thủ ( Găng tay )
Vô Cực – Ủng Tinh Nguyệt ( Giày)
Vô Cực – Thiểm Quang Ngân Nguyệt Hộ Phù
Vô Cực – Vòng Tinh Nguyệt
Vô Cực – Nhẫn Tuyệt Thủ
Hắn cầm lấy 1 chiếc nhẫn phát sáng đỏ kim chói mắt, 1 quả cầu sáng bao phủ lấy chiếc nhẫn.
Tiêu Phong lẩm bẩm những chú ngữ khó hiểu.
Trải qua 3 ngày 2 đêm thời gian, cuối cùng cũng hoàn tất.
Trên nhẫn xuất hiện thêm những rãnh nhỏ tuôn chảy tinh hoa năng lượng.
– Vô Cực – Nhẫn Tuyệt Thủ
Hộ thuẫn miễn thương +1
Nhanh Nhẹn + 213 %
Cảm Trí + 157 %
Độ bền : Bất hoại
– Ra là vậy… nhưng cái cảm giác kia…
Hắn nhận ra được điểm Hộ Thuẫn Miễn Thương này xuất phát từ trang bị của mình vui vẻ không thôi, nhưng cũng không quên cảm giác sắp phá vỡ giới hạn kia nữa.

– Phong nhi, con có thể xuống đây được mà…
– Ạch …Haha, bị mẹ phát hiện rồi.
Tiêu Phong cười, hắn vẫn nằm trên mái nhà. Cằm tì vào 2 mu bàn tay khoanh vào , xếp lên nhau nhìn thân thể bạch ngọc không tì vết của Vũ Nguyệt lấp loáng sau làn nước trong vắt.
Ngắm nhìn như thế cảm giác cũng không tệ !
( E hèm !!!)
– Phong.. Phong nhi, mạnh chút nữa …ah…thoải mái quá…
Da thịt trắng trẻo bóng lên 1 chút nhờn dịch, Vũ Nguyệt rên rỉ khe khẽ.
Tiêu Phong từ sau hơi dụng lực, bàn tay ma quỷ chạy khắp muôn nơi,đưa tay tới đâu khiến nàng rên rỉ tới đó.
– Thật thoải mái ah…xem ra, massage này cũng không tệ ah.
Vũ Nguyệt thư dãn cơ thể dưới bàn tay chăm sóc tận tình của hắn.
– Phong nhi, có chuyện này…
– Mẹ, người cứ nói đi !
– Ừm,con cảm thấy, Thiết công chúa Quỳnh Hân đó , thế nào?
– Không phải là muốn con lấy nàng ta đó chứ ?
Hắn khẽ xoa nắn gò ngực đều đặn.
Vũ Nguyệt cười mỉm.
– Là nàng ta buộc phải lấy con thì đúng hơn. Con không biết, vốn là Thiên tộc ta cùng Lam tộc Lam Điện Bá Vương cùng ước định cái hôn ước ngàn đời nay đều thực hiện…
– Là sao vậy mẹ ???
– Nó đại khái như vậy,ví dụ như con, cầm 1 viên đá có khả năng phát sáng ,khi đọc tên hoặc hướng nó về phía 1 người mà nó phát sáng thì 2 đứa là 1 cặp !
– Khặc….không phải….
Như để trả lời, Vũ Nguyệt gật đầu.
– Bọn họ đến đây cũng là vì việc này ? Di truyền gia tộc ?
– Có thể là vậy .
– Nhưng cũng lâu lắm rồi mà.
Vũ Nguyệt lắc đầu.
Có những cái, thời gian không thể thay đổi được.
Vậy thì cứ để nó thuận theo ‘tự nhiên’ đi.
Đám người thất quái cũng đã theo dự định trước thực hiện.
Phải nói là, đám người này cho đi dự giải thưởng về diễn xuất.
Tên nào tên đó mặt bàn bèm nhem , phun máu, ặt ẹo như kiểu sinh tử đấu chui ra.
Những người làm nhiệm vụ thắng thì nhẹ nhàng hơn, 1 đấm rớt hàm tụi kia, nhưng là phải giả vờ mệt mỏi, vô sức đánh tiếp, đổ do bí pháp tăng lực nên cũng không gây chú ý quá nhiều.
Tiêu Phong hơn 3 ngày mới xuất hiện trở lại làm Quỳnh Hân bớt lo lắng đi phần nào.
Định tiến đến hỏi thăm nhưng lại ngại ngùng, dè dặt.
– Chào vợ tương lai!!!
– Ngươi muốn chết !!!
Quỳnh Hân vung tay lên nhưng lại thôi, nhỡ nàng đánh chết hắn thật thì khổ.
– Hừ, ai là vợ ngươi !
Quỳnh Hân hừ hừ quay đầu.
– Công chúa gì mà dữ dằn cằn nhằn như bà già, chẳng trách không ai lấy là phải…
– Ngươi nói gì, có mà không ai lấy ngươi thì có !!!
Nghe hắn lẩm bẩm, nàng tức giận đáp trả.
– Thôi được rồi, đại công chúa của ta ơi tránh đường dùm ta đi…
– Ngươi đi đâu ?
– Thì cũng phải ra ngoài hít thở nữa chứ, bị đánh ru rú trong nhà chịu sao nổi.
– Ta…ta đi cùng với, được không?
Quỳnh Hân thấp giọng, nhẹ nhàng dịu dàng hơn nhiều.
– Cũng được,
‘ Như vậy có phải tốt hơn không ‘
Quỳnh Hân theo Tiêu Phong ra ngoài, để lại phía sau là 2 người khác nhau cùng mỉm cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.