Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 22 – Botruyen
  •  Avatar
  • 41 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 22

Hắn nhìn nữ nhân trong quan tài này hẳn có gì đó bất thường.
Giống như trong nàng ần tàng 1 nguồn sức mạnh mất kiểm soát vậy.
Lưỡng Giới Đồng Quy
Hắn cẩn thận, cân nhắc đặt một cái kết giới thời gian.
Vừa đặt tay vào mặt quan tài, như có gì đó muốn rút đi máu trong hắn, chỉ là lực hút cũng chỉ như một con kiến cố kéo con voi mà thôi.
Tiêu Phong nâng nhẹ chiếc nắp quan, luồng ma khí hắc ám mang cả sắc máu tràn ra ngoài, hạ nhiệt độ xuống, muốn đóng băng hắn vậy.
Nhưng bất lực.
Hai mắt nữ nhân mở, tâm nhãn với những câu ngọc giống như của hắn, nhưng là màu đỏ máu toàn bộ.
– Gr…
Cơ thể nữ nhân như muốn biến hóa lớn thì bị kết giới thời gian của hắn nghịch đảo !
– Để xem tột cùng là cái thứ gì !!!
Nghịch chuyển thời gian !!!
Ma khí tuôn ra rồi như cuộn lại trở về áo quan.
Dần dần nó bị tách ra, ma khí kia dần bị kéo rút ra khỏi cơ thể của nàng, ngưng tụ thành hình !
Một ma nhân, giống hơn là hắc ám thiên sứ với 4 cánh đen, đôi mắt nhuộm đỏ máu, trên người là khải giáp cổ xưa.
Đầu mọc 1 sừng , làn da nhiễm hắc ám mà ngăm đen, loại trừ đi thì cũng tính là soái ca.
– Giết…. giết ta đi…con trai !!!
Ma sứ khẩn cầu …
– Chuyện gì đã xảy ra???
– Không có nhiều lời, xác thực, ngươi là con của chúng ta, cứu nàng tỉnh lại rồi sẽ rõ, thay ta chăm sóc nàng !!!
– Trăn trối sao !!!
– Bây giờ giết ta mau !!!
Ma sứ như mất kiểm soát, 2 cánh hóa lớn, đen hơn, ma khí tụ nhiều hơn.Trước ngực nứt nẻ chồi lên.
– Xin lỗi… cha…
Hắn thừa nhận dòng huyết mạch của mình với hai người, quả
thực chính xác, hắn chính là con bọn họ.
Ma sứ lắc đầu .
– Chúng ta mới phải xin lỗi, vì đã giấu con chuyện này.. . Ít nhất, ta cũng được toại nguyện, gặp được con, bây giờ, hãy giúp ta …
Tiêu Phong nhắm 2 mắt lại rồi mở ra, trên tay xuất hiện 1 quả cầu lao tới chính giữa ngực ma sứ đánh tới.
– Đúng là con trai của ta….
Ma sứ bàn tay gai góc sắc nhọn chạm nhẹ lên tay hắn, mỉm cười, nhắm mắt lại, khóe mắt cũng đã nhỏ lệ
Quả cầu chấn vỡ nát ma sứ như bụi phấn, nó hút sạch ma khí vào trong, kể cả chút ma khí còn sót lại trong người nữ nhân kia.
Lưu lại duy chỉ có 1 chiếc nhẫn trữ vật cùng 1 cây kiếm bản rộng, mũi nhọn, trên kiếm họa tiết chạm trổ, chuôi kiếm hình long đầu, thân kiếm kéo dài chính là thân rồng, lưỡi kiếm sắc bén , hào khí anh hùng chất ngất.
Anh Hùng Kiếm.
Hắn thu lấy cây kiếm cùng nhẫn cũng là lúc nữ nhân kia tỉnh dậy rồi.
Nàng cũng đã nghe rõ những lời vừa rồi.
Nam nhân đứng trước mặt này chính là con trai nàng.
Gặp được con trai, nhưng…lại mất đi nam nhân của mình.
Vui buồn lẫn lộn, chỉ là, trước khi biến mất hoàn toàn, nàng đã thấy nụ cười của ma sứ kia….
Tiêu Phong tiến lại, trao cho nàng cây kiếm cùng chiếc nhẫn.
– Con giữ lại đi…
Nữ nhân mở lời.
Giọng nói thánh thót, lại ôn nhu cực độ,cảm giác thân thuộc… 2 mắt thương cảm nhìn hắn.
– Mẹ….đã bao lâu rồi…
Hắn tiến lại gần hơn, để người mẹ ôm lấy con mình, ấm áp yên bình.
– Mẹ không biết, nhưng ta rất nhớ con…rất nhớ con ah….
Hai mắt nàng nhòa lệ, giọng run run, càng ôm càng chặt như sợ lại phải chia xa.
Nàng không muốn mất thêm bất kì ai nữa, nhất là con của mình.
Từ khi ma khí rút hết ra khỏi nàng, nữ nhân ấy – mẹ hắn quả thực thánh khiết xuất thần, chính là tuyệt thế nữ thần !!!
Hai mắt lam trắng với những lam ngọc , làn da bạch ngọc cùng mái tóc bạch kim dài ngang eo mượt mà buông thả sau lưng.
Ngũ quan hoàn mĩ mà hắn đánh giá điểm 10, không chê đi đâu được.
Thanh âm dịu dàng cùng ôn nhu ngọt ngào. Môi đỏ như son quyến rũ lạ kì.
Bộ ngực phải lớn tới cỡ F, sung mãn được bảo bọc kĩ càng qua lớp vải . Bờ mông cong tròn, săn chắc, ngọc thủ nuột nà.
– Cha con giống nhau như đúc !!!
Nàng khẽ mỉm cười, hơi ưỡn ngực về phía trước để hắn nuốt nước miếng ầm ầm.
Nàng cười thật đẹp, thật tươi, khẽ gõ lên trán hắn.
– Mẹ,tại sao con lại không thấy những kí ức trước kia….
– Mẹ xin lỗi… chúng ta là muốn con không lạc vào ma đạo, cũng không muốn con đi trả thù gì cả nên đã xóa chúng đi…
– Nhưng mà…
– Con trai ngoan,cha con…chính là ma tu, mà cũng chính vậy mà bị người căm ghét, dù hắn không sai, cũng chẳng lạm giết người vô tội, nhưng đã tiếng là ma tu, bị người đời đuổi giết, gia tộc của hắn cũng vì vậy sụp đổ…
Khẽ vuốt tóc hắn, nàng khẽ cười.
– Nhưng vậy mà ta vẫn yêu hắn, hắn cũng yêu ta… nhưng là…. hắn càng yêu ta lại càng muốn rời xa mẹ con ta…đến một ngày… hắn chính thức nhập ma !!! Cũng vì muốn bảo vệ ta cùng con mà hóa thân làm ma, giết người vô số, ma khí trong hắn ngày càng nhiều, ta cũng không thể giúp hắn giải trừ đi…
Thần nhân quyết định đuổi giết hắn, càng giết, tâm tính càng trở nên bất ổn,không còn là con người mà ta từng biết nữa…Cũng vậy mà khi bản thể hắn bị đánh bại, ta chỉ có thể lấy thể xác mình chứa đựng linh hồn hắn, nhưng cũng chịu không nổi ma khí áp đặt, khiến ta cũng phải đầu hàng.Trước lúc đó mẹ mới bắt buộc xóa những kí ức xấu con đã chứng kiến, cố gắng để con quên đi những kẻ ích kỉ như chúng ta…
– Vậy cha đã tự phong ở đây ?
– Có lẽ vậy, cũng không biết nữa….
Xung quanh hầm mộ này cũng có rất nhiều tượng người bị băng đến chết, rút sạch lực lượng trong phạm vi 3m xung quanh quan tài.
– Con trai tên bây giờ là gì nhỉ ? Nàng khẽ hỏi hắn như muốn tránh qua chuyện khác.
Hắn cũng không cố hỏi, nếu muốn thì mẹ sẽ tự nói.
– Tiêu Phong , mẹ .
– Ừm, Phong nhi, cha con tên Sát Phá Thiên, còn mẹ là Thiên Vũ Nguyệt.
– Con nhớ rõ !!!
Tiêu Phong gật đầu.
– Phong nhi, đã bao lâu rồi ???
Vũ Nguyệt hỏi hắn, Tiêu Phong đỡ nàng ra ngoài.
– Con cũng không có nhớ nữa, cũng đã vài tỉ trăm tỉ tỉ năm rồi…( lúc gặp Ngọc Linh có nói là hàng tỉ ngàn vạn năm ý chỉ thời gian không chính xác, nói đại khái 1 câu là…đã lâu lắm rồi , giải thích để ae hiểu thằng cha này cùng mội số nhân vật sống dai bất tử nha )
– Đã lâu như vậy ???
Vũ Nguyệt nhướng mày .
– Hà hà, nếu nhưng tên cùng thời của mẹ còn sống thì cũng phải được gọi là Siêu cấp đại lão cổ cổ cổ cổ cổ lão đại cổ thần, hoặc chí ít thì cũng phải hơn con 1 chữ cổ rồi….
– Hả,…như vậy là bọn chúng đã chết rồi sao?
– Nghe nói, vài vạn năm trước đánh nhau gì đó, chết hết rồi, trận đó không lớn nên con chả để ý….
– Vậy sao ? À khoan, vậy con đang tu vi bao nhiêu ???
– Chắc là hơn cấp Vô Song một tí.
Trước mặt mẹ, hắn ‘ khiêm tốn ‘ một chút.
Chứ làm đéo gì mà một với chả tí, một mình ông độc bá vũ trụ rồi còn bày đặt.
– Cũng đã hóa Vô Song rồi … xem ra ta cũng là người tối cổ rồi !!!
– Tên nào nói mẹ tối cổ con vả nó vỡ mồm !!!
– Thôi đi ông tướng …
Vũ Nguyệt mỉm cười, mặc cho hắn chiếm chút tiện nghi ôm eo thon, thỉnh thoảng xoa nắn bờ mông mình.
Hắn cũng ngoan ngoãn mà hưởng thụ, cho bao nhiêu thì ăn từng đó ah.
Mẹ tuyệt vời nhất quả không sai.
– Phong nhi…cái tay ngoan một chút…cha anh cũng chưa dám loạn như thế… chúng ta trở về Thần Giới trước.
Vũ Nguyệt cười mắng.
– Được ah mẹ…
Ngọc Linh vốn được hắn chuyển vào Sinh Mệnh Không Gian để chữa trị sẵn rồi nên hắn đáp ứng với Vũ Nguyệt.
Hắn nhân cơ hội hôn lên môi đẹp 1 cái, bị Vũ Nguyệt nhéo eo.
– Hừ, cha với chả con, đều xấu tính như nhau ?
– Ý mẹ là cha cũng ấy ấy với bà hả ???
Dâm nhãn đảo loạn, Vũ Nguyệt sắc mặt đỏ hồng gật đầu nói thật.
– Vậy là mẹ cũng cho con nha…
– Ngoan đi ông tướng…
– Vâng ạ !!!
Lập tức Tiêu Phong ngoan như cún càng làm Vũ Nguyệt đỏ bừng khuôn mặt,Tiêu Phong càng là thầm sướng. Mẹ chiều là thích rồi, còn lúc nào ăn chả được, với lại, chọc mẹ như vậy cũng có chút vui.
Tiêu Phong một bên ngoan ngoãn chỉ ôm eo nàng như trẻ con, thực làm Vũ Nguyệt tức cười, nhưng nàng cũng thích hắn như vậy, vui vẻ vô lo vô nghĩ, dù là… cho hắn cũng không vấn đề !
Có vẻ như trước đó, Vũ Nguyệt cũng đã hóa Vô Song , lại thêm cha hắn toàn bộ sức mạnh đều gửi trên nàng trước khi tan biến nên sơ sơ thì cũng du sức chấp thêm 10 thằng Vô Song khác, chỉ có hắn biến thái nhất thôi, dù là thần nhân thượng cổ thế nào thì mình ta chấp hết, độc bá miễn bàn, chắc lấy cái danh hiệu Cầu Bại quá đi.
Hai người hóa hình biến mất, cùng trở lại Thần Giới.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.