Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương – Chương 14 Luyện vũ khí, nhu tình – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Dục Bá Đạo Thần Vương - Chương 14 Luyện vũ khí, nhu tình

Lại bỏ ra mấy ngày, nhưng lần này là hắn tự bỏ ‘ tiền túi ‘ lấy Hóa Hình Tinh Thạch luyện chế từ Vô Diện Thạch phẩm chất Tối Thượng ra để luyện chế vũ khí cho mình.
Một đôi súng ngắn song sát có khả năng kết hợp, hóa hình, sử dụng thuộc tính của người dùng chuyển hóa sang dạng đạn tùy theo.
Sau bẩy bẩy bốn mươi chín ngày, Tiêu Phong đạp cửa phi ra ngoài cười như điên.
Trên tay hắn là 1 đôi súng ngắn màu lục, đen xen kẽ.
Trước mặt có 1 tảng đá, hắn liền bắn thử 1 tràng với lôi thuộc tính.
Lỗ đạn xuyên thấu qua viên đá, đường đi sắc ngọt như được mài dũa tỉ mỉ. Trên mặt đất còn có cả vết lỗ đạn.
1 khẩu vừa được hắn xoay trên tay đã biến thành 1 con dao găm vô cùng sắc bén.
Hắn phi về phía tảng đá mà như găm phải đậu hũ, găm tới lút cán.
Vừa rút nó ra, để hai khẩu súng ngắn ốp sống lưng lại, 1 loạt chuyển đổi thú vị diễn ra.
Nòng súng dài ra cùng giảm thanh, chân chống, ống ngắm chồi lên.
Báng súng kéo dài ra cũng là lúc 1 cái tâm nhỏ hiện lên trước phía kính ngắm , chính là tiêu điểm tâm ngắm.
Tiêu Phong 1 thân phi thẳng lên không trung, tiêu điểm trước nòng súng phóng to, hắn ngắm mục tiêu cách xa đó 100km là 1 đỉnh núi cao liền khai hỏa.
Dòng năng lượng lam đỏ hòa quyện phóng thẳng tới.
Hắn chỉ nhìn thấy 1 vụ nổ lớn diễn ra.
Dáo dác còn có vài con hung ưng tán loạn cũng bị hắn bồi thêm mấy viên đạn lập tức chao đảo rớt xuống, lại thêm 1 vài vụ nổ khác bùng lên.
Tiêu Phong đứng ở sân cười nửa ngày chưa thấy chán. Thực sự quá đã.
Không ngờ cái mớ đồ này sau khi cải tiến lại kinh khủng vậy, thật là không thể coi thường những con người không thể tu luyện này.
Hắn cũng cảm thán không thôi, bọn họ như vậy cũng đoản mệnh quá, dù thế nào cũng không thoát được đại nạn do tự bản thân mình gây ra.
Lại thêm 1 lần biến đổi, nó trở thành 1 đôi nhẫn đeo lên tay của Tiêu Phong.
Hắn hài lòng gật đầu.
Tới chỗ Long Nữ cũng vừa lúc nàng thanh tỉnh.
Tiêu Phong nhào tới.
Mấy ngày nay thật là nhớ nhớ cái cảm giác đó.
Ma trảo liền luồn vào trong áo nàng khuấy đảo bộ ngực sung mãn.
Long Nữ ôm lấy Tiêu Phong, miệng khẽ rên nhỏ, mặc hắn lộng hành.
Tiêu Phong thấy nương tử chiều chuộng cũng lập tức trở lại nhân dạng cũ hầu hạ lão bà.
Cánh cửa đóng lại để bên trong đó là 1 tràng cảnh điên loan đảo phụng.
Trời xế tà thì cả hai mới tạm ngưng chiến trận.
Long Nữ nằm trên người hắn, hưởng thụ bàn tay ôn nhu vuốt ve da thịt nàng.
Ngọc thủ nàng vươn lên xoa xoa bờ má hắn, rướn người lên, hôn xuống thật sâu.
Tiêu Phong cũng chiều nàng hết mực.
Giao chiến lại phát sinh, cho đến khi Long Nữ thực sự đầu hàng mệt mỏi mới thôi.
Thị nữ mang tới đồ ăn, cũng là Tiêu Phong tiếp nhận lấy, Long Nữ lười biếng nằm trên giường chỉ với 1 tấm chăn che qua xuân quang.
– Nương tử của ta chắc cũng đói chứ ha…
Hắn cười cười, đem 1 bát canh gà hầm tới bên giường.
– Chàng đút cho thiếp đi…
Long Nữ nũng nịu.
Hắn xúc 1 miếng, thổi qua liền đút cho nàng ăn, từng miếng một.
Long Nữ thích thú, liền nhanh chóng kéo chăn gối đầu lên chân hắn, để hắn cho nàng ăn.
Long Nữ cũng lớn gan , kéo trễ ngực xuống quá nửa, để lộ núm hồng thỉnh thoảng lắc lư.
– Tiểu yêu tinh, không phải vừa rồi mệt mỏi lắm hả ???
– Hừ, cũng tại do chàng cả… bắt đền đấy,giờ thiếp cái gì cũng không làm được, chàng phải làm cho thiếp ư…..m…
– Vậy giờ là tắm cho nàng nha.
Long Nữ hơi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu, nàng chìa 2 tay lên vừa Tiêu Phong cúi đầu liền quàng lấy ôm cổ hắn.
Tiêu Phong lấy 1 tấm khắn quấn lây thân hình quyến rũ của nàng rồi bế lên, thần hành tới bồn tắm rải sẵn hồng hoa cùng nước ấm nghi ngút hương thơm.
Nhẹ nhàng đặt nàng vào trong bồn nước, Tiêu Phong dùng nước từ từ tưới lên làn da mịn màng , nước tới đâu, hắn dùng 1 tấm lụa mềm nhẹ nhàng vuốt qua tới đó.
Long Nữ nghịch ngợm, kéo hắn cả thân y phục vào trong khiến nó ướt sũng mà vui vẻ cười.
Bất quá, Tiêu Phong vẫn một mực ôn nhu nhẹ nhàng trên khắp cơ thể nàng từ đầu tới chân.
Long Nữ nắm giữ tay hắn, chậm rãi cởi bỏ y phục của hắn ra, thì thầm :
– Đến lượt thiếp nha…
Cơ thể tráng kiện trước mắt, t
tay nàng ôm trọn eo hổ, vuốt ve từng tấc da tấc thịt.
Ngực sữa dán lấy lưng hắn, kì kì lên xuống.
Đến cả tiểu đệ cũng ngoan ngoãn để nàng chăm sóc.
– Hình như nàng hơi quá phận rồi nha Long Nhi…
Hắn quàng lấy 1 tấm khăn lên người, 1 tấm ôm ấp lấy cơ thể Long Nữ, thần tốc về phòng, đặt nàng xuống ghế trước gương, phong thuộc tính sấy khô ráo cơ thể.
Tiêu Phong lại từ từ chải tóc cho nàng từng chút một.
Mái tóc tư từ mượt mà đâu vào đấy, dài quá hông.
Long Nữ níu lấy tay hắn, đặt vào ngực sữa của mình.
– Hi vọng chàng ở nhân dạng này được không ???
– Hửm…
– Nếu không…. thì cũng không sao…
– Thôi, nếu nàng đã thích như vậy ta cũng không dùng dạng hài tử nữa.
Tuy nhân dạng hài tử cho hắn cảm giác dễ gần hơn nhưng nếu nữ nhân của mình đã nói vậy, hắn cũng chẳng cần nữa.
Long Nữ hôn lên tay hắn.
– Ưm…thiếp muốn nữa nà…
– Ngoan nào , không cần gượng ép. Vẫn phải quan tâm đến sức khỏe, biết không…
Trán chạm trán, hắn bế nàng về lại giường.
– Nương tử, nghỉ ngơi nào, trời cũng tối rồi…
Tiêu Phong ôm lấy eo thon, Long Nữ cũng ôm sát lấy hắn từ từ thiếp đi mà khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Hắn hôn trán nàng rồi cũng ôm lấy Long Nữ mà thiếp đi.
Sang đến sáng hôm sau, chính là gần tới trưa hắn mới tỉnh lại.
Không ngủ thì thôi, mà ngủ rồi cảm giác sảng khoái khó cưỡng.
Đã vậy,2 tay hắn đều là trên ngực cùng mông nàng chạm tới da thịt, khăn vấn trên người cũng bị kéo ra để lộ thân thể của cả hai.
Long Nữ yên lặng ngắm nhìn hắn ngủ, dù 2 tay có hơi loạn động nhưng chẳng quan tâm, lại càng áp sát, dán cơ thể xinh đẹp lên người Tiêu Phong, bảo sao không ngủ ngon cho được.
– Long nhi, mấy ngày tiếp, chúng ta lại đi chơi ah.
– Chỉ cần có chàng, thiếp đi đâu cũng được.
Hôn hắn 1 cái , nàng cười tươi, 2 má hồng hào , ánh mắt nhu tình chiếu rọi.
Âu yếm một hồi mới có thể rời giường.
Một bình minh muộn…
Hỏa Quốc đang nháo nhào thất điên bát đảo lên vì thánh thú của bọn họ biến mất bất thường , dốc toàn lực để tìm ra nguyên nhân…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.