Dâm Đế Phục Thù – Chương 7 Lưu ảnh thạch – Botruyen
  •  Avatar
  • 104 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Đế Phục Thù - Chương 7 Lưu ảnh thạch

Lâm Thần ngồi bên trong thần lô đỉnh tu luyện liền cảm nhận được một tia dao động liền biết Liễu Yên Nguyệt đến tìm, để tránh thời điểm quan trọng bị người khác quấy nhiễu nên hắn đã dạy nàng cách dùng linh hồn khế ướt để liên lạc, ý niệm vừa động Lâm Thần liền xuất hiện trong phòng.

– Vào đi.
Liễu Yên Nguyệt nghe được liền đẩy cửa bước vào, Lâm Thần nhìn vẻ mặt nàng tràn đầy đắc ý xem ra kế hoạch của hắn hơn phân nữa đã thành công.
– Có chuyện gì?
– Chủ nhân chuyện mà người giao phó Yên Nguyệt đã hoàn thành.
– Ta đã biết còn chuyện gì nữa không?
Nàng nhìn hắn lạnh nhạt liền mỉm cười chạy đến bên cạnh ôm lấy một cánh tay của Lâm Thần áp sát vào bộ ngực sữa của nàng khẽ lắc vài cái.
– Chủ nhân người không định ban thưởng cho Yên Nguyệt sao?
Lâm Thần quay sang nhìn nàng cười như không cười nói.
– Không phải lần trước đã ban thưởng rồi sao?
Liễu Yên Nguyệt bỉu môi nàng tiếp tục lắc cánh tay Lâm Thần.
– Lần trước khác lần này khác người không biết đâu Yên Nguyệt vì hoàn thành nhiệm vụ cho người đã chịu rất nhiều khổ cực.
– Thật sao?
Nàng thấy hắn tin liên tục gật đầu hai mắt lại phối hợp đỏ lên.
– Chủ nhân lần này Yên Nguyệt thật sự hi sinh rất lớn nô tỳ vì thi triển loạn hồn tiểu pháp nên luôn phải giữ bản thân bình tĩnh, Ngọc Li thánh sứ thân thể lại làm cho người khác ghen tị ngực nàng vừa lớn lại vừa mềm, mong lại to tròn săn chắc, làng da không những trắng lại vô cùng mềm mịnh còn nữa nhất là tiếng rên của nàng ta thật sư như yêu nữ câu hồn đoạt phách a Yên Nguyệt phải cố gắn hết sức mới có thể giữ vững bản tâm không bị nàng mê hoặc để hoàn thành nhiệm vụ cho người.
Liễu Yên Nguyệt nói xong lại nhìn chủ nhân của nàng hai mắt trong sáng như bảo thạch đã chứa đầy nước bộ dáng vô cùng đáng thương, Lâm Thần nhìn nàng diễn kịch trong lòng cũng sinh ra ảo giác giống như hắn bắt nàng làm chuyện này là vô cùng thất đức, thương thiên hại lí.
– Được rồi người khổ cực như vậy lần này lại muốn ban thưởng thứ gì?
Nàng nghe thấy hắn đồng ý hai mắt chớp vài cái liền trong sáng như sao mỉm cười dựa vào người Lâm Thân.
– Yên Nguyệt biết chủ nhân sẽ không để nô tỳ chịu ủy khuất.
– Được rồi mau nói đi muốn ta thưởng thứ gì?
Nàng nghe hắn hỏi liền mỉm cười hai con ngươi linh hoạt đảo một vòng liền đứng dậy tiến đến trước mặt Lâm Thần ngồi lên đùi hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn.
– Nô tỳ muốn thi triển loạn hồn tiểu pháp nhưng lần này chủ nhân không được chống trả.
Lâm Thần cảm nhận được hơi thở như lan truyền đến trên mặt xuất hiện một nụ cười tà dị.
– Người thật muốn làm như vậy sao?
Nàng nghe hắn hỏi liền gật đầu khẳng định.
– Người nhất định sẽ hối hận.
Liễu Yên Nguyệt trực tiếp tiến đến hôn hắn, Lâm Thần ý niệm vừa động hai người liền tiến vào bên trong thần lô đỉnh, Liễu Yên Nguyệt mạnh bạo đẩy Lâm Thần nằm xuống giường còn bản thân nàng lại cưỡi lên thân thể hắn nàng giơ tay lên đầu rút lấy chiếc trâm ném đi mái tóc đen dài buôn xuống làm cho nàng càng thêm quyến rũ, Yên Nguyệt nhìn chủ nhân đang nằm bên dưới trên miệng nở nụ cười phong tình hai mắt trở nên vũ mị như muốn câu hồn, nàng cảm thấy bên dưới có một thứ gì đó đâm mình liền khẽ lắc eo tăng thêm khoái cảm, thân thể nàng như linh xà không ngừng uốn éo hai tay nàng bắt đầu cởi y phục mỗi động tác đều kết hợp hoàn mỹ với thân thể, hai đùi nàng vẫn kẹp chặn lấy hắn, Liễu Yên Nguyệt cuối người xuống thân thể nàng nhẹ nhàng đè lên người Lâm Thần gương mặt nàng kề sát với hắn đôi môi khẽ mở chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ qua miệng hắn sao đó liền thu lại.
– Chủ nhân Yên Nguyệt có xinh đẹp không?
– Đẹp.
Yên Nguyệt nghe hắn nói nụ cười trên mặt càng vũ mị.
– Đêm nay Yên Nguyệt sẽ là người của chủ nhân.
Nàng hôn lướt qua môi Lâm Thần sao đó thân thể từ từ trường xuống những nơi nàng đi qua y phục của hắn liền biến mất, Yên Nguyệt nhẹ nhàn nắm lấy thứ to lớn đang ngẩn đầu kiêu ngạo kia, bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy nàng kê đôi môi đỏ mộng đến lại liếc nhìn Lâm Thần, nụ cười tà dị trên khuôn mặt Lâm Thần càng thêm đậm tiểu nha đầu này đúng là không biết sống chết lại đi dùng mị thuật với một dâm đế, Liễu Yên Nguyệt thấy Lâm Thần say mê nhìn nàng trong lòng đắt ý lần này nàng nhất định có thể chinh phục được chủ nhân, nàng một tay cầm lấy tiểu đệ của hắn không ngừng hầu hạ một tay lại tự an ủi bản thân, nàng cảm thấy thời cơ đến liền ngồi lên người của Lâm Thần một tay cầm lấy dương vật của hắn tay còn lại tách lấy tiểu cô nương của nàng sao đó ngồi xuống, khoái cảm truyền đến làm nàng rên lên một tiếng, Liễu Yên Nguyệt sao khi ngồi xuống liền cắn răng chịu đựng nàng không nhút nhít thân thể nàng muốn chủ nhân của mình phải cầu xinh nàng, Lâm Thần nhìn nàng chịu đựng liền bật người dậy một tay ôm lấy eo Yên Nguyệt một tay còn lại đánh lên cái mong nhỏ của nàng.
– Tiểu nha đầu người đúng là không sợ trời đất gì hết, hôm nay ta sẽ dại người âm dương thế tránh sao này bị người khác khi dễ.
Lâm Thần nói xong liền nhất nàng lên tiểu đệ của hắn cũng rời khỏi cơ thể nàng, hắn đặt Yên Nguyệt quỳ trên giường để hai tay nàng chống phía trước sao đó điều chỉnh phương hướng liền tấn công, Liễu Yên Nguyệt chưa kịp phản ứng liền cảm nhận cảm giác sung sướng truyền đến nàng rên lên một tiếng hai mà đỏ ửng, nàng chưa từng cùng hắn trãi qua tư thế xấu hổ như thế này cảm giác phong phú từ hạ thể truyền đến làm đầu óc nàng trở nên mơ hồ chỉ còn biết rên rỉ tận hưởng.
Một canh giờ sao.
– Chủ… nhân… ân… hay là đổi một tư thế… khác… a.
Liễu Yên Nguyệt bị Lâm Thần đặt nằm nghiên trên giường một chân của nàng bị hắn gác lên vai chân còn bị hắn ngồi lên không ngừng tiến công.
Ba canh giờ sao.
– Chủ nhân… người vẫn chưa… ban thưởng xong sao…
Liễu Yên Nguyệt bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không còn khí lực.
– Người vì ta khổ cực như vậy tất nhiên ta không thể keo kiệt được.
Năm canh giờ sao.
– Chủ nhân… có thể cho Yên Nguyệt nhận… nhận góp không…
Nàng cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn vô lực ngay cả hai mắt cũng không muốn mở, Lâm Thần biết nàng đã đến cực hạn liền tăng tốc hắn rống lên một tiếng phóng xuất toàn bộ vào bên trong, Yên Nguyệt cảm giác một luồn khí ngóng tràn đến liền biết đại nạn đã qua, Lâm Thần nhìn nàng tóc mây tán loạn vô lực nằm trên giường tiến lại.
– Ta đã nói người nhất định sẽ hối hận.
Nàng cố mỉm cười lắc đầu nhìn hắn.
– Đối với chủ nhân Yên Nguyệt mãi mãi không hối hận.
Liến Yên Nguyệt nói xong liền chìm vào trong giấc ngủ để Lâm Thần đứng ngẩn người, hắn nhớ được 10 vạn năm trước đây cũng đã từng có người nói với hắn câu nói như vậy, Lâm Thần thật sự hi vọng năm đó các nàng bị một thánh nhân bắt đi hay bị phong ấn một nơi đó như vậy hắn sẽ có cơ hội tìm lại các nàng mặt dù biết hi vọng này rất mong manh.
– Ta nhất định sẽ đưa bọn chúng đến trước mặt nàng.
Bên trong một căn phòng Trần Kế Nam đang luyện công một bóng người áo đen vụt qua xuất hiện trước mặt hắn.
– Nàng đến rồi sao?
– Tổ chức lần này rất quang tâm đến tin tức của người lần này đặc biệt phái đến một vị tôn giả chỉ huy chúng ta hành động.
– Người yên tâm bên này ta chuẩn bị sẵn chỉ đợi tôn giả đến là có thể ra tay.
Nữ nhân gật đầu một lúc sao lại lên tiếng.
– Linh nhi thế nào rồi?
– Nó hiện tại rất tốt đã tu luyện đến trúc cơ đỉnh phong không bao lâu nữa sẽ tiếng vào kim đan cảnh.
Nàng nghe Trần Kế Nam nói trong mắt lóe lên vài tia vui vẻ.
– Khi nào tôn giả đến ta sẽ thông báo cho người.
Nàng vừa nói xong liền biến mất như chưa từng xuất hiện, Trần Kế Nam nhìn theo phương hướng nàng rời đi thở dài.
– Xem ra nàng vẫn chưa tha thứ cho ta.
Lâm Thần đang tu luyện âm dương quyết chợt mở mắt hắn cảm nhận được có người đang đi đến phòng hắn.
– Lâm Thần sư huynh chưởng môn có việc gọi huynh đến.
– Ta biết rồi.
Lâm Thần rời giường thần thức tiến vào thần lô đỉnh Liễu Yên Nguyệt vẫn còn ngủ say bên trong, hắn đi theo tên đệ tử đến trước một căn phòng.
– Giáo chủ đang ở bên trong.
Lâm Thần đẩy cửa tiến vào liền thấy Trần Kế Nam đang đứng trên tay còn cầm một chiếc hộp ngọc hắn liếc nhìn xung quanh chỉ thấy hai chiếc kệ bên trên chứa đầy hộp ngọc.
– Lâm Thần người có biết đây là thứ gì không?
Lâm Thần nhìn chiếc hộp trong tay Trần Kế Nam bên trong chứa hai viên lục thạch trong suốt, hắn liếc qua liền nhận ra hai viên lục thạch chính là lưu ảnh thạch.
– Đệ tử không biết.
Trần Kế Nam nghe hắn trả lời liền mỉm cười đặt chiếc hộp ngọc trên kệ.
– Đây là lưu ảnh thạch có thể dùng để lưu lại một vài hình ảnh, rất thần kì đúng không?
– Đúng là rất kì diệu.
– Ha ha trên đời này còn rất nhiều thứ kì diệu mà người chưa nhìn thấy chỉ cần người đạt đến một mức độ nhất định sẽ có người mang chúng đến cho người.
– Giáo chủ hôm nay người gọi đệ tử đến đây chình là nói chuyện này sao?
– Tất nhiên không phải hôm nay ta gọi người đến chủ yếu là muốn người tham gia đợt thí luyện hằng năm của bổn giáo.
Lâm Thần nhìn tên giáo chủ đứng trước mặt chân mài khẽ nhíu đại hội thí luyện diễn ra bên trong Thương Sơn cốc theo hắn tính toán bọn người thánh hỏa giáo sẽ không cho hắn tham gia mới đúng.
– Đệ tử sẽ tham gia.
Trần Kế Nam nghe hắn đồng ý liền mỉm cười cầm lấy một chiếc hộp ngọc.
– Ngoài chuyện này ra hôm nay ta gọi người đến đây là để tặng cho người một món đồ, người có thể chọn lấy một chiếc hộp ngọc trên kệ.
Lâm Thần nhìn qua hai chiếc kệ bên trên ít nhất cũng có hơn 100 chiếc hộp tất cả đều làm bằng ngọc.
– Đa tạ giáo chủ ban thưởng đệ tử muốn chọn lấy lưu ảnh thạch trong tay người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.