Dâm Đế Phục Thù – Chương 30 Triệu Chỉ Nhu – Botruyen
  •  Avatar
  • 84 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Đế Phục Thù - Chương 30 Triệu Chỉ Nhu

Lâm Thần trở về phòng lấy ra mấy loại linh dược luyện chế tán linh phấn, mê hồn phấn sao đó đi đến phòng của Ngọc Li đưa cho nàng mấy bộ công pháp luyện tập, ba ngày sao Lý Thiên Không phái người đến thông báo hai ngày nữa sẽ tiến hành thì luyện.

– Ta đã biết, đúng rồi người có biết lần này là chấp sự nào dẫn đội không?
– Đệ nghe nói là Nhã Như tiên tử.
Lâm Thần gật đầu ném cho hắn vài viên linh thạch hạ phẩm.
– Đa tạ sư huynh.
Tên đệ tử nhận lấy linh thạch vẻ mặt nịnh hót nhìn Lâm Thần.
– Sao này sư huynh có việc gì sai khiến cứ việc đến tìm tiểu đệ.
– Ta biết rồi.
Lâm Thần xoay người đi vào bên trong, ý niệm vừa động thân hình liền xuất hiện bên trong phòng của Tố Lôi.
– Chủ nhân.
Nàng vừa nhìn thấy hắn liền tiến xuống giường cung kính đứng một bên.
– Hai ngày nữa ta sẽ đưa người cùng tên Trình Hạo ra bên ngoài, các người tốt nhất nên có sự chuẩn bị tránh để mấy lão già thánh lôi điện phát hiện sơ hở.
– Chủ nhân yên tâm thuộc hạ biết phải làm gì.
Lâm Thần khẽ gật đầu trên tay xuất hiện một nữa hình tròn màu trắng.
– Đây là âm dương khống tâm tỏa người có thể dùng thứ này để khống chế Trình Hạo.
Tối Lôi nhìn một nữa hình tròn màu trắng đang lơ lửng trên tay Lâm Thần trong lòng rung lên một cái, nàng đã từng bị thứ này hành hạ nên biết nó khủng bố đến mức nào, Lâm Thần khẽ động một nữa hình tròn tiến vào bên trong cơ thể nàng.
– Thứ này ngoài việc khống chế thần hồn còn có thể truyền âm trong vòng ngàn dặm người nên sử dụng cho thật tốt.
Lâm Thần nói xong liền xoay người đi ra bên ngoài.
– Đúng rồi lời hứa của ta đối với người vẫn còn hiệu nghiệm chỉ cần người hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ giải âm dương tỏa cho người.
Tố Lôi nhìn hắn rời đi ánh mắt có chút thẩn thờ.
– Chẳng lẽ trong mắt hắn ta chỉ là một con cờ thôi sao?
Hai ngày này Lâm Thần tu luyện âm dương quyết bên trong cơ thể hai điểm sáng vẫn tiếp tục truyền ra chân khí nuôi dưỡng tia âm dương nhị khí của hắn mỗi lần thần thức quét đến hai điểm sáng kia đều bị chặn lại bên ngoài.
– Thật ra đây là thứ gì?
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ bên ngoài có người đến báo thí luyện đã bắt đầu, Lâm Thần đi đến chỗ xuất phát trước mặt hắn có khoảng vài chục người đa số là trúc cơ.
– Lâm Thần tại sao bây giờ người mới đến?
Triệu Thiên Lạc vừa nhìn thấy hắn liền chạy đến đứng trước mặt hai tay chống eo đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Lâm Thần.
– Không liên quan đến người.
Thiên Lạc vừa nghe hắn tức đến muốn nhảy dựng lên một tay chỉ vào Lâm Thần.
– Người… người có biết lần này bổn cô nương vì người nên mới đi đến nơi nhàm chán như vậy không? nếu không phải là vì…
Triệu Thiên Lạc đang muốn nói đột nhiên nữ nhân bên cạnh ngăn lại.
– Vị công tử này Thiên Lạc còn nhỏ nên hiếu động người cũng đừng trách nó.
– Chỉ Nhu tỷ tỷ người ta đâu có nhỏ a.
Nàng vừa nói vừa ưỡn bộ ngực sữa của mình lên nhưng khi thấy được cặp ngực đồ sộ trước mặt liền yếu thế thu lại.
– Chỉ Nhu tỷ tỷ tại sao ngực của tỷ lại lớn như vậy? chẳng lẽ tỷ cũng tu luyện mị công sao?
Triệu Chỉ Nhu nghe nàng nói sắc mặt có chút mất tự nhiên.
– Lâm công tử xin lỗi đã làm phiền.
Nàng nói xong liền kéo Triệu Thiên Lạc rời đi, Lâm Thần nhìn bóng lưng của hai nữ nhân trước mặt trong ánh mắt ẩn hiện vài đạo hàn khí.
– Người là Lâm Thần sao?
Lâm Thần xoay người thấy hai tên nam tử đi đến một tên y phục sang trọng trên tay cầm một thanh quạt, bộ dáng mắt cao hơn đầu, tên còn lại khí tức trầm ổn cảnh giới đạt đến kim đan đỉnh phong.
– Là ta.
– Ta là Trần Thế Cương nhị công tử của Trần gia một trong tứ đại gia tộc của Phong Minh đại quốc, ca ca ta là Trần Thế Thiên là một trong tứ đại thiên tai của thánh đà, cha ta chính là Trần Thế Đạo gia chủ của Trần Gia một trong tứ đại gia tộc Phong Minh đại quốc, mẹ ta chính là vợ của cha ta là…
– Người tìm ta có chuyện gì?
Trần Thế Cương đang chém bị Lâm Thần cắt ngang sắc mặt có chút khó chịu.
– Ta đến cảnh cáo người tốt nhất đừng nên có ý đồ gì với Thiên Lạc muội muội, còn nữa Chỉ Nhu tỷ tỷ cũng không được.
– Người đang uy hiếp ta sao?
Lâm Thần ánh mắt âm trầm nhìn Trần Thế Cương, nam tử bên cạnh cảm nhận được uy hiếp liền chen vào đứng giữa hai người.
– Các người đang làm gì vậy?
Một giọng nói vang lên làm tất cả mọi người đều hướng về phía bên này.
– Các người không biết bên trong thánh đà không cho phép đánh nhau sao?
Lâm Thần nhìn nữ nhân trước mặt mày liễu, mắt hạnh, mũi thon, môi mỏng dáng người gấy yếu, khí tức ôn nhu nếu hắn không lầm nữ nhân này chính là Lý Nhã Như chấp sự dẫn đội lần này, Trần Thế Cương vừa nhìn thấy mỹ nhân hao mắt tỏa sáng mỉm cười thân thiện tiến đến.
– Nhã Như tỷ tỷ hai chúng ta chỉ là đang bàn chuyện đi thí luyện lần này, Lâm Thần ta nói có đúng không?
Trần Thế Cương vừa nói vừa nháy mắt, Lâm Thần không để ý đến hắn xoay người tìm một chỗ nghĩ ngơi.
Lý Nhã Như nhìn Lâm Thần rời đi ánh mắt chuyển sang nam tử bên cạnh.
– Thế Cương thiên phú của người rất tốt nên cố gắn tu luyện nhất định không thua gì ca ca người.
– Hì hì tỷ tỷ yên tâm đệ vẫn rất siêng năng tu luyện, đúng rồi ca ca của đệ nhắn đệ gửi lời hỏi thăm đến tỷ.
– Nếu hắn có lòng tại sao không đích thân đến tìm ta?
– Tỷ tỷ người cũng biết hai năm nữa là đến thánh hội nếu ca ca không cố gắn sẽ bị nữ nhân kia bỏ lại.
Trần Thế Cương vừa nói đến ba chữ < nữ nhân kia> ánh mắt liếc nhìn xung quanh như đề phòng thú dữ.
Sao nữa canh giờ mọi người tập hợp đầy đủ bắt đầu lên đường, Lâm Thần dùng thần thức đảo qua vài vòng không phát hiện khí tức hóa thần cảnh xem ra lần này hắn có thể thuận lợi hành động.
– Các người nghe đây lần này nơi chúng ta đi đến chính là vô phong cốc bên trong Phong Minh sâm lâm, khi đến nơi tất cả phải nghe theo sự chỉ dẫn của ta nếu không sẽ sử theo thánh quy.
– Rõ.
Triệu Thiên Lạc đi một bên ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thần hàm răng nghiến chặc.
– Chỉ Nhu tỷ tỷ tại sao tên kia lại đáng ghét như vậy?
– Thiên Lạc không nên nói như vậy mỗi người đều có một tính cách có lẽ hắn không thích đi chung với mọi người.
Trần Thế Cương nghe hai nàng nói liền chen vào.
– Vẫn là Chỉ Nhu tỷ tỷ tốt bụng nhất.
– Hừ, bây giờ mới biết sao?
Triệu Thiên Lạc một bên đắt ý giống như là đang khen nàng vậy, Triệu Chỉ Nhu ánh mắt khẽ liếc sang Lâm Thần sao đó tiếp tục cười nói với hai người.
Đoàn người đi được một lúc đã tiến vào Phong Minh thành, Lý Nhã Như ra dấu dừng lại.
– Các người có thể đi xung quanh mua một vài thứ cần thiết, trước khi trời tối phải tập trung tại cứ điểm của thánh đà.
Mọi người nghe nàng nói liền xoay người rời đi, Lâm Thần nhìn xung quanh sao đó chọn một hướng rời đi, hắn đi được vài vòng tìm một quán ăn đi vào, Lâm Thần vừa ngồi xuống một nữ nhân cũng ngồi trước mặt hắn.
– Lý chấp sự tìm ta có chuyện gì sao?
– Thân phận người đặt biệt không nên đi lung tung.
– Ta tự biết lo liệu không cần Lý chấp sự quan tâm.
Lý Nhã Như làm như không nghe thấy vẫn ngồi một bên đợi thức ăn, Lâm Thần nhíu mày đứng lên đi vào bên trong.
– Người đi đâu?
– Ta không thích người khác làm phiền, Lý chấp sự yên tâm ta chỉ ở bên trong khách điếm sẽ không đi ra bên ngoài nếu người không tin có phong ấn linh lực của ta lại.
– Không cần chỉ cần người đừng đi lung tung là được.
Lâm Thần tiến lên lầu, thuê lấy một căn phòng, sao khi hắn tiến vào liền đưa Tố Lôi, Trình Hạo ra bên ngoài.
– Đây là Phong Minh thành các người phải cẩn thận.
Trình Hạo vẫn còn đang mơ màng cho đến khi nghe Lâm Thần nói hắn mới tỉnh ngộ.
– Chủ nhân tại sao chúng ta lại ở đây?
Lâm Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
– Người không cần phải biết.
– Thuộc hạ biết tội.
– Bên dưới có người của thánh hỏa giáo hai người hãi cẩn thận.
– Vâng.
Lâm Thần rời căn phòng đi đến chỗ của Lý Nhã Như ngồi trước mặt nàng sao đó bắt đầu ăn, nàng khẽ liếc nhìn hắn cuối cùng làm như không thấy, hai người ăn xong Lâm Thần rời khỏi khách điếm hắn đi dạo một vòng quanh Phong Minh thành cho đến khi không còn cảm ứng được khí tức bọn người Tố Lôi mới quay về cứ điểm của thánh đà.
Lâm Thần vừa về đến liền bị Triệu Thiên Lạc chạy đến chắn trước mặt.
– Lâm Thần lúc nãy người đi đâu, tại sao bổn tiểu thư không nhìn thấy người?
– Ta mời Lý chấp sự dùng cơm người có ý kiến sao?
Triệu Thiên Lạc nghe hắn nói đôi mắt to tròn nhìn ra phía sao đúng là thấy Lý Nhã Như liền chạy đến nắm lấy cánh tay nàng.
– Nhã Như tỷ tỷ hắn nói là sự thật sao?
Lý Nhã Như nhìn Lâm Thần có chút do dự cuối cùng cũng khẽ gật đầu, Triệu Thiên Lạc nhìn thấy liền lấy tay che chiếc miệng nhỏ đang há ra hết cở.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.