Dâm Đế Phục Thù – Chương 27 Thập phẩm linh căn – Botruyen
  •  Avatar
  • 62 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Đế Phục Thù - Chương 27 Thập phẩm linh căn

Thiên Lạc, tỷ tỷ người đã về chưa?

– Tỷ tỷ vẫn chưa về Lâm bá bá người hết hi vọng đi tỷ tỷ ta không bái người làm sư phụ đâu.
– Nếu tiểu nha đầu người được một phần của Thiên Cơ ta cũng có thể thu người làm đệ tử, được rồi nha đầu người mau tránh ra ta còn phải đưa hắn đến gặp đà chủ cùng mấy vị trưởng lão.
– Ân.
Lâm Thần đi theo Lâm Trấn Phương ánh mắt đảo qua Thiên Lạc khóe miệng khẽ cong lên, hai người đi thẳng đến đại sảnh bên trong đã có 5 người đang đứng chờ.
– Lão Lâm làm sao đến bây giờ mới mang hắn đến có phải người tranh thủ thời gian để dụ dỗ hắn không?
Lâm Trấn Phương sắc mặt có chút khó coi nhìn tam trưởng lão.
– Trên đường đi gặp một số phiền phức người không tin có thể hỏi đà chủ.
Lý Tiên Không nhìn hai vị huynh đệ của mình khẽ lắc đầu.
– Được rồi vào trong nói.
Lâm Thần nhìn qua 6 người phía trước chỉ có Lý Thiên Không đạt nữa bước luyện hư, 5 người còn lại đều là hóa thần, sao khi đi vào bên trong 5 người cùng nhìn về phía Lâm Thần ánh mắt không ngừng dò xét hắn.
– Tại sao tiểu tử này chỉ mới là trúc cơ tầng 5? Đà chủ hắn thật sự là thất phẩm linh căn sao?
Mọi người nghe tam trưởng lão nói đều nhìn về Lý Thiên Không.
– Tiểu tử này từ nhỏ sống trên núi, chỉ mới tiến hành tu luyện được hai tháng đã đạt trúc cơ tầng 5 hẳn là không sai.
Lý Thiên Không vừa nói ngoại trừ Lâm Trấn Phương mấy vị trưởng lão còn lại đều có chút kinh ngạc nhìn Lâm Thần.
– Lâm Thần lần này gọi người đến chính là để thông báo, tạm thời người sẽ ở Phong Minh quốc đợi đến khi người có thành tựu liền có thể tiến vào thánh điện, người có thể bái một trong các vị trưởng lão ở đây làm sư phụ sao này họ sẽ phụ trách chỉ dạy cho người.
– Đa tạ ý tốt của đà chủ, đệ tử vẫn chưa muốn bái sư, đệ tử từ nhỏ đã quen cuộc sống tự do không muốn bị người khác quảng thúc.
Lý Thiên Không liếc nhìn 5 vị trưởng lão thấy không ai có ý kiến liền gật đầu đồng ý, từ bên trong giới chỉ lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Lâm Thần.
– Sao này người ở bên trong phân đà tu luyện, khi nào gặp chuyện gì khó giải quyết có thể đến gặp ta.
– Đa tạ trưởng lão.
– Người lui ra đi.
Lý Thiên Không nhìn Lâm Thần rời đi ánh mắt quay sang nhìn 5 vị trưởng lão.
– Hôm nay mấy lão đầu các người làm sao vậy? ngày thường không phải luôn than vãn không có truyền nhân hay sao?
– Đà chủ nếu như hắn đã không muốn chúng ta cũng không ép buộc.
– Lão tam ta còn không biết trong đầu người đang nghĩ gì hay sao?
– Đúng đó tam trưởng lão thích nhất chính là nói một đằng làm một nẻo.
– Tứ muội tiểu tử Lâm Thần này ta trong tướng mạo cũng không tệ lại là thiên tài chẳng lẽ muội không động tâm sao?
– Người ta còn không đói đến nỗi đi bắt cừu con để ăn.
Lâm Thần đi ra bên ngoài liền có người dẫn hắn đến phòng của mình, đệ tử bên trong phân đà chia là 3 loại thường, chân truyền, hạch tâm vì hắn không chọn sư phụ nên được xếp vào loại hạch tâm, Lâm Thần đi đến trước căn phòng nhìn xung quanh nơi này giống như một biệt việc bốn phía đều có bài cấm chế, trận pháp, kết giới.
– Sư huynh nếu như có việc gì cần thì cứ gọi bọn đệ.
Lâm Thần khẽ gật đầu xoay người tiến vào trong thần thức đảo qua một vòng không gian bên trong khá rộng lớn đủ chỗ cho hơn 10 người ở, sao khi kiểm tra vài lần phát hiện không có vấn đề liền tiến vào bên trong thần lô đỉnh.
– Chủ nhân Yên Nguyệt rất nhớ người a.
Liễu Yên Nguyệt nằm trên giường nhìn thấy Lâm Thần liền mỉm cười chạy đến ôm lấy, gương mặt nhỏ khẽ cọ vào ngực chủ nhân mình, Lâm Thần nhìn tiểu nha đầu trước mắt chỉ khoác một lớp áo mỏng ngay cả nội y cũng không mặt, hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng nhìn đồ vật xung quanh rối tung, trên giường vẫn còn một nữ nhân trần chuồng nằm ngủ.
– Ta có chuyện muốn nói với người.
Yên Nguyệt nghe hắn nói liền ngẩn đầu đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn chủ nhân mình.
– Ta sẽ dẫn các người đi chọn vài bộ công pháp sao này các người sẽ ở bên trong này tu luyện.
– Ngây bây giờ sao?
Lâm Thần phất tay một tia chân khí tiến vào bên trong cơ thể Trần Tiểu Linh sao đó hai người biến mất khỏi căn phòng.
– A… chủ… chủ nhân người… người đến khi nào?
Trần Tiểu Linh mơ màng tỉnh dậy phát hiện mình bị hắn ôm lấy, trên thân thể lại không có một mảnh y phục hai má trở nên đỏ ửng, Liễu Yên Nguyệt hai con ngươi đảo một vòng mỉm cười nói.
– Tiểu Linh tỷ tỷ chủ nhân đã ôm người bay đi được hơn nữa canh giờ a không ngờ tỷ lại ngủ say đến như vậy?
Tiểu Linh nghe nàng nói đến không dám ngẩn đầu xấu hổ muốn tìm một cái lổ chui xuống.
– Hai người đến phía trước chọn công pháp khi nào chọn được liên lạc với ta.
Nghe được chủ nhân mình nói hai nàng mới để ý nhìn xung quanh khắp nơi đều là công pháp, Tiểu Linh vừa thoát khỏi vòng tay của hắn liền cuối đầu chạy đi.
– Tiểu Linh tỷ tỷ bên đó là công pháp băng hệ người qua đó là gì?
– A.
Tiểu Linh nhìn hai chữ băng hệ trước mặt gấp đến muốn khóc ngẩn đầu nhìn xung quanh sao đó chạy đi, Liễu Yên Nguyệt ở phía sao nhỏ giọng lẩm bẩm.
– Tiểu Linh tỷ tỷ thật là tính tình vẫn hấp tấp như trẻ con vậy.
– Người cũng mau đi tìm một bộ công pháp đi.
– Nô tỳ tuân lệnh.
Nàng vừa nói xong liền xoay người nhẹ nhàn bước đi, mỗi bước chân đều mang theo khí tức cao quý, thành thục nhưng phối hợp với miếng vải trong suốt trên người nàng chẳng ra làm sao cả, Lâm Thần nhìn tiểu nha đầu phía trước khóe miệng khẽ nhếch lên.
– Nha đầu này thật giống Tình nhi.
Lâm Thần ở bên ngoài vận công được một lúc thì nhìn thấy hai tiểu nha đầu mỗi người ôm một chồng công pháp đi ra vẻ mặt đầy hưng phấn.
– Các người lấy nhiều như vậy làm gì?
– Chủ nhân Yên Nguyệt muốn tu luyện toàn bộ số công pháp này.
– Linh nhi cũng muốn.
Lâm Thần nhìn qua một đống công pháp trên tay các nàng tính sơ qua cũng mười mấy quyển thấp nhất là thánh phẩm hạ cấp còn có 4 quyển thần cấp.
– Mỗi người một quyển khi nào luyện xong ta sẽ dẫn các người đến lấy tiếp.
Hai nàng nghe hắn nói liền xoay người đi vào bên trong một lúc sao mỗi người mang theo một quyển công pháp tiếng ra vẻ mặt đầy tiếc núi.
– Chủ nhân phải mất bao lâu Yên Nguyệt mới luyện xong bộ công pháp này?
Lâm Thần nhìn qua quyển công pháp trên tay nàng lạnh nhạt trả lời.
– Tối thiểu vạn năm.
– A chủ… chủ nhân người nói thật sao?
– Chủ nhân Tiểu Linh thì sao?
– Người cũng như nàng.
Liễu Yên Nguyệt nhìn quyển công pháp trên tay bên trên ghi bốn chữ Nguyệt hỏa thần quang nàng chọn bộ công pháp này chủ yếu là vì bên trên có tên của nàng không ngờ lại khó luyện như vậy.
– Ta có thể giúp hai người tu luyện nếu như thuận lợi có thể rút ngắn vài ngàn năm.
Yên Nguyệt cùng Tiểu Linh nghe chủ nhân mình nói liền liếc mắt nhìn nhau có thể thấy trong mắt đối phương cũng như mình chỉ có một chữ… thảm.
Lâm Thần mang hai nàng trở về phòng hướng dẫn sơ qua cách tu luyện cho hai nàng, hai nàng vừa nghe hắn nói liên tục gật đầu.
– Các người thật sự hiểu?
– Ân không phải là như thế này… thế này… thế này thôi sao?
Hai tay nàng liên tục bắt thủ ấn trước mặt hiện lên một ngọn lửa màu lam Lâm Thần vừa nhìn qua liền nhận ra chính là nguyệt hỏa, ánh mắt nhìn về hai nàng có chút kinh ngạc.
– Các người đã từng trắc thí linh căn?
– Yên Nguyệt là tam phẩm linh căn.
– Của Linh nhi là tứ phẩm linh căn.
Lâm Thần vừa động trước mặt hai nàng xuất hiện hai quả cầu thủy tinh.
– Hai người truyền linh lực vào bên trong.
Hai nàng gật đầu đặt tay lên quả cầu khẽ truyền linh lực vào một luồn sáng yếu ớt hiện lên sao đó biến mất trên quả cầu không hề xuất hiện ngôi sao nào.
– Tại sao lại như vậy?
Hai nàng nghi hoặc nhìn Lâm Thần, không lẽ chủ nhân mình dùng hàng dỏm sao? Lâm Thần khẽ nhíu mày trước mặt hắn hiện lên một quả cầu một tia linh lực tiến vào bên trong quả cầu liền phát sáng khắp căn phòng đến khi luồn ánh sáng biến mất bên trong quả cầu hiên ra 10 ngôi sao.
– A… làm sao có thể?
Yên Nguyệt lấy tay che miệng nhỏ hai mắt mở to, Tiểu Linh bên cạnh cũng đồng một dạng.
– OAAA… chủ nhân thật lợi hại.
Lâm Thần nhìn quả cầu trước mắt thần sắc rơi vào trầm tư, thập phẩm linh căn trên đời này thật sự tồn tại sao?
– Là do ta trọng sinh hay là do âm dương quyết?
Hắn suy nghĩ một lúc cũng không tìm ra được manh mối liền quay qua nhìn hai nàng.
– Các người ở đây tu luyện có gì không hiểu dùng linh hồn khế ước truyền âm cho ta.
Lâm Thần nói xong xoay người tiến ra bên ngoài.
– Chủ nhân.
Yên Nguyệt từ trên giường lao xuống ôm lấy cánh tay của hắn áp sát vào bộ ngực nhỏ của mình.
– Chủ nhân Yên Nguyệt cảm thấy rất khó chịu người có thể kiểm tra thân thể cho nô tỳ không?
– Chủ nhân Linh nhi cũng rất khó chịu a.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.