Dâm Đế Phục Thù – Chương 23 Đại chiến lôi hỏa – Botruyen
  •  Avatar
  • 56 lượt xem
  • 3 năm trước

Dâm Đế Phục Thù - Chương 23 Đại chiến lôi hỏa

– Không phải ta đã nói bỏ qua cho nàng rồi sao?

– Nhưng mà…
Trần Tiểu Linh còn đang định nói nhìn thấy Yên Nguyệt liên tục nháy mắt với mình liền im lặng ngồi một bên gấp thức ăn cho Lâm Thần sao khi ăn xong hai nàng bị hắn đưa vào thần lô đỉnh, Ngọc Li thánh nữ cũng trở về phòng mình, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn, Lầm Thần ngồi trên giường vận âm dương quyết hai tay liên tục bắt thủ ấn một hình bát quái xuất hiện phía trên âm dương nhị khí từ bên trong bát quái tràn ra bao phủ lấy Lâm Thần đây một trong những chiêu thức bên trong âm dương quyết tên âm dương phản quyết chỉ cần địch nhân tấn công hắn linh lực sẽ bị phản chấn quay lại tấn công chủ nhân mình.
Sáng hôm sao Lạc Nam tôn giả trở lại ba người tiếp tục lên đường đi được hai ngày bọn họ tiến vào Bắc Minh thành, hoàng đô Bắc Minh quốc.
– Chỉ cần qua khỏi tiểu quốc này chúng ta sẽ tiến vào địa phận Phong Minh đại quốc.
– Tôn giả chúng ở lại khách điếm hay là đi đến thánh giáo?
– Chúng ta tìm một khách điếm ở lại ta đã liên hệ với giáo chủ ở đây bọn họ sẽ mau chóng tìm tới.
Ba người vừa tiến vào thành đã nhìn thấy một đám người thánh hảo giáo đứng đợi sẵn, Lâm Thần liếc qua liếc qua liền nhìn ra được cảnh giới của đám người này cao nhất chỉ có nguyên anh sơ kì, nhóm người thánh hỏa giáo vừa nhìn thấy 3 người liền vội vàng chạy đến cung kính cuối đầu.
– Tham kiến tôn giả.
Lạc Nam tôn giả khẽ gật đầu.
– Vào trong rồi nói.
– Vâng, thuộc hạ đã chuẩn bị tất cả mời người đi theo thuộc hạ.
Đoàn người tiến vào một khách điếm sang trọng bên trong trang trí lộng lẫy như một nhà hàng 4 sao, ba người nhìn xung quanh phát hiện không có ai.
– Tôn giả mời lên lầu.
Sao khi tiến vào phòng Lạc Nam tôn giả ánh mắt nhìn sang lão già nhất.
– Tống giáo chủ không ngờ lần này ngài lại đích thân đến đây làm bổn tọa có chút ngạc nhiên.
– Tôn giả đây là chuyện Tống Côn phải làm.
Tống Côn vừa nói ánh mắt đảo qua ba người cuối cùng ngừng lại trên người Lâm Thần.
– Đây hẳn là Lâm công tử.
Lạc Nam nhìn phản ứng của lão khẽ mỉm cười.
– Đúng vậy hắn chính là Lâm Thần thất phẩm linh căn thánh giáo vừa tìm được.
Tống Côn nghe tôn giả xác định hai mắt hiếp lại gật đầu.
– Lâm công tử đúng là khí chất hơn người chính là nhân trung long phượng.
– Tống giáo chủ bên phía đà chủ như thế nào rồi?
– Tôn giả yên tâm người của đà chủ hiện tại đã chờ ở biên giới Phong Minh.
Lạc Nam khẽ gật đầu sự việc lần này quan hệ trọng đại nhất định không được sai sót, Lâm Thần nghe hai người nói khẽ nhíu mày một thất phẩm linh căn cũng không thể gây náo động lớn đến vậy.
– Được rồi người lui ra hiện tại bọn ta muốn nghĩ ngơi.
– Vậy thuộc hạ cáo lui.
Lạc Nam nhìn đám người lui ra quay sang nói với hai người Lâm Thần.
– Các người cũng về phòng nghĩ đi ngày mai tiếp tục lên đường.
Hai người khẽ gật đầu sao đó tiến ra bên ngoài, Lâm Thần nhìn xung quanh khách điếm hắn có cảm giác vô cùng kì lạ.
– Ngọc Li theo ta vào phòng.
Nàng nghe hắn nói gương mặt nhỏ đỏ lên.
– Lâm Thần bây giờ là ban ngày hơn nữa tôn giả còn ở đây chúng ta… chúng ta…
– Ta có chuyện quan trong muốn bàn với người.
Hắn nói xong liền xoay người tiến vào phòng, Ngọc Li đứng một bên gương mặt đỏ đến lợi hại cuối đầu theo sao, hai người tiến vào bên trong nàng vẫn cuối đầu không dám nhìn hắn.
– Ta cảm giác nơi này có chút quỷ dị.
– Ân, chàng nói đến bọn người Tống giáo chủ?
– Bọn chúng không đáng ngại.
Lâm Thần còn định nói bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
– Khách quan tiểu nhân mang thức ăn đến.
Ngọc Li tiến ra mở cửa tên tiểu nhị vừa tiến vào thân ảnh đột nhiên biến mất xuất hiện sao lưng Ngọc Li một chưởng xuất ra đánh phía sao gáy nàng, Ngọc Li không kịp phản ứng lập tức chúng chiêu nằm gục trên đất, tên tiểu nhị tập kích thành công ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Lâm Thần.
– Người đến đây có chuyện gì?
Tên tiểu nhị nghe hắn hỏi có chút chần chừ cuối cùng cũng quỳ xuống.
– Tố Lôi tham kiến chủ nhân.
Lâm Thần thở phào nếu nàng ta thật sự tấn công, hắn chỉ có thể trốn vào bên trong thần lô đỉnh.
– Đứng lên đi, không phải người đã trở về thánh lôi tông sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?
– Tố Lôi trên đường trở về vô tình gặp được một vị tôn giả khác của thánh lôi tông biết được nhiệm vụ của hắn có liên quan đến ngài nên mới theo đến đây.
– Hắn đến để bắt ta sao?
Tố Lôi khẽ lắc đầu.
– Lần này hắn đến là tìm Lạc Nam tôn giả.
Lâm Thần nghe nang nói khóe miệng khẽ cong lên hắn đã sớm biết chuyện này không đơn giản.
– Người nói rõ xem.
– Lạc Nam tôn giả lần này đến Thương Sơn bên ngoài là để bảo vệ người nhưng thật chất hắn ta đến để lấy bảo vật thánh lôi tông, Tố Lôi nghe nói bảo vật bị lấy đi đạt đến thiên cấp.
– Lần này có bao nhiêu người đến?
– Ngoài thuộc hạ còn có một tên hóa thần khác.
– Các người định khi nào ra tay?
– Tối nay.
Lâm Thần khẽ nhíu mày bước đến bên cạnh Tố Lôi ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng.
– Ta muốn người mang bảo vật đó về đây.
Tố Lôi nhìn ngẫn đầu nhìn nam nhân trước mặt ánh mắt của hắn chứa đựng uy nghiêm vô hạn từ sâu bên trong linh hồn của nàng truyền đến cảm giác run rẩy loại cảm giác này ngay cả lôi chủ cũng không thể sánh bằng.
– Thật ra hắn là ai?
– Sao vậy người không muốn sao?
– Không phải chỉ là thực lực của bọn họ hơn xa thuộc hạ.
– Chẳng phải người tự nhận bản thân là đệ nhất thiên tài thánh lôi giáo sao? không lẽ ngay cả hai tên hóa thần bình thường cũng không đánh lại.
– Thuộc hạ…
Nàng nhìn ánh mắt khinh thường của hắn bản tính kiêu ngạo bên trong con người nàng lại nổi lên.
– Tố Lôi nhất định sẽ mang bảo vật về cho người.
Lâm Thần xoay người đi đến chỗ Ngọc Li bế nàng lên giường truyền cho nàng một tia linh lực, Ngọc Li nhíu mày hai mắt chớp động.
– Ân…
Nàng khẽ mở mắt nhìn xung quanh phía sao gáy truyền đến cảm giác đau nhói đột nhiên nàng ngồi bật dậy.
– Không cần lo lắng hắn đã đi rồi.
Ngọc Li nghe Lâm Thần nói thả lỏng cảnh giác ánh mắt quan tâm nhìn hắn.
– Hắn có làm gì chàng không?
– Ta không sao.
Lâm Thần xoay người bước đột nhiên ngừng lại.
– Người hãy nghĩ ngơi cho tốt.
Hắn nói xong liền rời khỏi phòng, Ngọc Li ngồi trên giường có chút ngẩn người.
– Vừa rồi là chàng quan tâm ta sao?
Lâm Thần rời phòng linh giác đảo qua một vòng bên trong khách điếm chỉ phát hiện được một tên hóa thần cảnh.
– Lâm công tử người muốn đi đâu?
– Tống giáo chủ ta chỉ muốn ra ngoài mua một ít thứ.
– Thân phận của người đặt thù không thể tùy tiện rời đi nếu Lâm công tử không ngại có thể để người của ta mua giúp.
– Vậy làm phiền Tống giáo chủ.
Lâm Thần ghi một vài dược liệu đưa cho Tống Côn sao đó trở về phòng bên trong Ngọc Li vẫn còn đang nghĩ ngơi.
Lạc Nam ngồi trong phòng vận công hai mắt khẽ mở thân hình lao ra bên ngoài nhắm một hướng bay đi, bên trong một căn phòng khác Lâm Thần cũng ngừng vận công khóe miệng khẽ nhếch.
– Cuối cùng cũng đến.
Ánh mắt nhìn ra bên ngoài căn phòng cảm nhận được một nhóm người đan hướng chỗ của hắn đi tới, ý niệm vừa động hai người liền tiến vào bên trong thần lô đỉnh.
– ẦM…
Cửa phòng mở ra một nhóm người tiến vào Tống Côn hai mắt đảo xung quanh.
– Giáo chủ trong đây không có người.
Tống Côn dùng thần thức nguyên anh cảnh tỏa ra tìm kiếm sắc mặt càng lúc càng khó coi không những Lâm Thần ngay cả Ngọc Li thánh sứ cũng biến mất.
– Mau chia ra tìm nhất định phải tìm cho bằng được Lâm Thần.
Bên trong thần lô đỉnh Lâm Thần quan sát tình hình bên ngoài đợi đám người Tống Côn rời đi hắn quay sang nó với Ngọc Li.
– Đi thôi.
Ngọc Li thay đổi y phục tiến ra bên ngoài dựa theo hướng Lâm Thần chỉ bay đi, nàng bay được nữa canh giờ nghe thấy tiếng đánh nhau liền ngừng lại, Lâm Thần tiến ra bên ngoài dùng thần thức của mình quan sát phía trước ba người đang chiến đấu kịch liệt hắn cảm nhận được hai luồn khí tức quen thuộc của Tố Lôi cùng với Lạc Nam tên còn lại chắc là tôn giả thánh lôi giáo.
– Lạc Nam tôn giả nếu người chịu giao bảo vật bổn tọa có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
– Từ bao giờ bọn người thánh lôi tông lại nhiều lời như vậy muốn lấy đồ thì tới đây.
– Người là đang ép bổn tọa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.