Hạ Diệu Diệu mỉm cười đứng dậy, trông không hề giận dỗi khó chịu chút nào, vui vẻ giao3 con cho Khả Chân: “Quên tắt nước rồi.” Cô xoay người, bất ngờ đóng cửa! Tất cả quá t2rình đều không có chỗ nào không thích hợp.
Bà Hạ tức đến lệch mũi! Đây là ném5 con rể cho họ à! Hà Mộc An vẫn như thường, không vội vàng, bình tĩnh như khi mới tan4 việc, chỉ gật đầu coi như chào hỏi cô út và cha mẹ vợ
Bà Ha thấy vậy lập tức0 dừng việc oán trách con gái, tỏ ra tươi cười: “Con xem con kìa, vừa tan việc đã chạy đến, có một không! Con cứ nuông chiều nó! Lát nữa Diệu Diệu cũng cần quay về, con để nó đón mình, có phải đỡ phải đi một chuyển không? Diệu Diệu! Diệu Diệu! Vào nhà làm gì! Con không thấy Mộc An tới à! Đi! Mua ít thức ăn, về nấu ăn cho Mộc An.” Bà có nghiền nát hàm răng cũng phải nói được mấy lời khách sáo tử tế
Cô út vội vàng cười hùa theo: “Đúng, ở lại ăn cơm, ở lại ăn cơm…” Tại sao bà ta lại chọn đến đây vào hôm nay vậy? “Diệu Diệu! Diệu Diệu! Con có nghe thấy không?” Hạ Diệu Diệu mất hứng đi ra, đi mua thức ăn gì chú: “Anh ấy có cuộc họp buổi tối, lát nữa phải đi rồi.” Giọng cô vẫn bình thường không hề tức giận
Việc cô và anh cãi nhau cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, không nên để người ngoài biết được
Bà Hạ nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi ùm xuống đất, không ăn cơm thì tốt, không ăn cơm thì tốt: “Khả Chân, nhanh, bế Hà Bất tới
Để cho ba con bé nhìn nó một lát.” Nhìn xong còn nhanh chóng rời đi để nhà bà yên ổn ăn bữa cơm ngon
Cô út cũng thầm thở phào, khi đối mặt với cháu rể bà cảm thấy rất áp lực lớn
Mặc dù cháu gái bà đã kết hôn với cháu rể mấy năm rồi nhưng họ vẫn cảm thấy rất xa lạ với cháu rể, chỉ biết là cậu ta rất tài giỏi, rất cứng nhắc, rất nghiêm khắc, nói một là một
Hơn nữa sau khi được mở mang kiến thức tại bữa tiệc núi Hà Quang, nhìn cháu rể được mọi người tâng bốc lên Mặt trăng vẫn này nghiêm túc không vui thì bà đã không dám làm thân với đối phương nữa rồi
Người thân cả hai bên đều không ai dám mượn danh nghĩa Hà Mộc An để nói chuyện với bên ngoài, nếu như bị Hòa Mộc và mặt thì sau này không thể ngóc đầu lên với người thân và bạn bè
Cô út gượng cười theo, cháu rể là người không dễ sống chung, giải quyết vấn đề một cách cộc cằn, bà cũng không dám nói nhiều trước mặt cháu rể, cháu rể cho bà tiền tiêu cả đời không hết, bà không đòi hỏi nhiều hơn
“Ừ, lát nữa có cuộc họp.” Hà Mộc An không vội vàng, mang giày rồi đi về phía trước
Mục đích của anh không phải là đến để thăm Hà Bất nên anh vượt qua đứa trẻ: “Con có việc đi trước.” Bà Hạ quá hài lòng về con rể: “Con đi, con đi đi…” Cô út cũng tươi cười hết mức: “Đi nhanh đi, vừa rồi Diệu Diệu còn nói sợ cháu mệt đấy…”
Hai vị này kính cẩn đưa tiễn con rể, cháu rể rời đi, đều thầm thở phào, phục vụ cơm cha áo mẹ cũng không dễ dàng gì? Bà Hạ chắc chắn con rể đã lên lầu thì đóng cửa, vẻ mặt khôi phục như cũ, lại nhìn thấy cô em chồng vẫn chưa lấy lại tinh thần thì lập tức kiêu ngạo hơn, trong cái nhà này mọi việc là do bà quyết định, bây giờ họ phải nhìn vẻ mặt bà để kiếm sống.
Bà Hạ rất hài lòng, cảm thấy bây giờ mình tài giỏi hơn bất kỳ ai, dù đối phương có tức giận cũng phải dùng lời ngon tiếng ngọt nịnh nọt bà: “Không phải em vừa nói là các thủ tục hạng mục lấy tiền quá phức tạp à, đúng lúc Mộc An tới, đều là người một nhà, cứ nói đi.” Bà ta cho đối phương bảy lá gan, sau này đừng trách bà ta hẹp hòi, tất cả là do đối phương có can đảm hay không mà thôi
Cô út cười khiêm tốn, đâu còn vẻ sốt ruột như vừa rồi: “Không phức tạp, không phức tạp, cháu rể cũng vì tốt cho chúng ta, chị nghĩ xem chúng ta không hiểu gì nên bị ai lừa cũng không biết, như vậy thì để cho chuyên gia kiểm định cũng tốt, tránh để cho chúng ta tổn thất tiền dưỡng lão
Cháu rể rất tốt, mọi chuyện đều suy nghĩ cho chúng ta, Diệu Diệu có thể gả cho người như vậy là phúc của nó.”
Bà Hạ hừ lạnh, ai là người vừa mới kiêu căng tranh luận vậy: “Cái gì có phúc với không có phúc, Diệu Diệu của tôi cũng không kém.” “Vâng, vâng, không kém, không kém.” Trên lầu, Hà Mộc An thở dài ngồi đối diện với Diệu Diệu
Hạ Diệu Diệu xoay người không thèm nhìn anh
Hà Mộc An không biết phải làm sao: “Anh hơi bận!” Hạ Diệu Diệu kìm nén cả một bụng tức giận: “Là em muốn anh lên đây à! Em không biết anh bận rộn ư? Em dẫn Hà Bất xuống dưới chơi, là anh không muốn để cho hai người bọn em đi lên! Kết quả bọn em trêu chọc gì anh mà anh bày ra dáng vẻ này? Sao anh không làm cho trần nhà ập xuống đè bẹp hai mẹ con em?” “Không phải là xung quanh không có ai à, sao em lại nổi giận đến nỗi này?” Dù không hài lòng cũng chỉ có hai người bọn họ biết, tức giận cái gì! “Hai người thì sao? Em mất mặt à? Đó là anh ngại hai mẹ con em phiền! Anh cứ dứt khoát đổi một người vợ khác là được rồi!” Cô nói xong thì xoay người không thèm nhìn anh
Hà Mộc An kéo tay áo cô
Hạ Diệu Diệu hất ra
“Anh sai rồi, đừng nóng giận, không phải anh chế hai người, là chính anh không đủ sức.” Hà Mộc An dỗ
Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì vui vẻ trong lòng nhưng bề ngoài lại tỏ ra lạnh nhạt, cứng rắn, trừng anh: “Đáng ghét!” Hà Mộc An thở phào, vậy là hài lòng
Hài lòng thì tốt
Hạ Diệu Diệu cũng không phải tức giận thật, sau khi tâm trạng tốt lên thì lại bắt đầu oán trách anh: “Còn chưa đến giờ tan việc đầu, anh chạy ra ngoài làm gì? Anh là người không có trách nhiệm như vậy thì sau này em và Thượng Thượng không có gì ăn thì sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không phân rõ nặng nhẹ, em nói cho anh biết, em sẽ không đi nhặt rác với anh!”
Hạ Diệu Diệu đẩy nhẹ: “Tranh thủ thời gian đi làm đi, thật là, em không phải trẻ con, anh chạy đến làm gì, em còn có thể như thế nào với anh à, buổi tối về lại dỗ em cũng đâu có sao!” Hà An cũng chỉ nghe cho có, nếu đúng là chờ tan việc mới tới thì không phải chỉ dùng vài ba lời là có thể dễ xong như thế này, anh phải bỏ ra một đêm không vào phòng, cộng thêm bảy ngôn tám ngữ mới có thể để cho cổ hài lòng
Gọi là gì nhỉ, đúng rồi “Làm xong mới nhớ đến em! Cơ bản là em cũng không là gì trong lòng anh!” Đỉnh đầu bị chụp một cái mũ to như vậy thì có thể tốt được sao? Hạ Diệu Diệu dựa vào người anh, được dỗ nên trong lòng rất ngọt: “Không đi à, làm xong rồi hả?” Thấy anh dựa vào ghế sofa không động đậy, chắc là không vội
Hà Mộc An cầm một điếu thuốc: “Thi Thực nói lát nữa có cuộc họp.” Hạ Diệu Diệu dùng nước trên bàn trà nhỏ, nhắm ngay điểm sáng, dập tắt, tức giận: “Đùa anh chơi mà anh còn thù dai.” Cô mặc kệ chuyện Hà Mộc An hút thuốc, nhưng không thể hút khi có cô
Hà Mộc An ném thuốc lá vào thùng rác: “Vậy bây giờ anh có thể ăn cơm ở đây không?”